Huyền Trung Mị
Chương 12
“Ly Khoan Trà?” Chấn Y nghe xong liền bật cười, “Ngươi đến từ Phù Tang đấy à*?”
(*Phù Tang là chỉ Nhật Bản hiện nay, còn Ly Khoan Trà hay Rikancha là một loại trà xanh xuất xứ từ Nhật Bản.)
Ly Khoan rất tức giận, siết chặt nắm tay, “Tên ta được đặt bởi chúa thượng, một người học vấn uyên thâm, có chỗ nào đáng để ngươi cười nhạo hả? Ta ghét nhất cái loại quái thai dở dở ương ương như ngươi, không phục thì đánh một trận đi, đừng có ở đó nói bóng nói gió!”
Vô Phương cảm thấy kỳ lạ, “Chúa thượng của ngươi? Ngươi là yêu mà chẳng lẽ cũng bị quản chế?”
Lúc này cậu mới phát hiện mình vừa nhỡ miệng, rất lo Yểm hậu tương lai sẽ từ một suy ra ba, đoán được người đứng sau cậu là lệnh chủ. Vốn ý của cậu ta là định để Yểm hậu sớm biết mình có hôn ước trong người, như thế nàng sẽ không đi quyến rũ kẻ khác. Kết quả lệnh chủ nhà cậu lo trước lo sau, rốt cuộc thà trừng mắt phun lửa với tên nam đồ đệ của nàng chứ cũng không chịu hiện thân nói thật.
Chúa thượng có tính toán của mình, thân là thuộc hạ thì không nên làm trái với dự tính của ngài. Cũng may cậu nhanh trí, nghĩ một lúc đã tìm ra đối sách, “Linh y hiểu nhầm rồi, ta không nói là chúa thượng, mà là tổ thượng*… tức tổ tông của ta ấy. Có điều nhắc đến việc quản chế thì thật ra phần lớn yêu quái trên Sát Thổ đều có núi dựa cả, cũng không phải chuyện xấu gì mà là quy củ ở đây đấy. Trước kia Sát Thổ có hộ pháp canh giữ, sau đó hộ pháp gặp chuyện, lũ yêu bọn ta biến thành cô yêu vô chủ. Mà một nơi không có ai cai quản thì sớm muộn gì cũng lộn xộn cho xem, cũng may sau đó Yểm Đô xuất hiện, cho nên Phạn Hành Sát Thổ bây giờ đều do lệnh chủ Bạch Chuẩn cai quản.”
(*Chúa thượng 主上 phát âm là zhǔshàng, phát âm gần giống với từ tổ thượng 祖上là zǔshàng.)
Cù Như sờ sờ cằm, “Trên đường bọn ta tới đây, ngoại trừ giữa chừng gặp phải Quỷ Mẫu ra thì có thấy bóng dáng con yêu nào đâu. Nói như thế, lệnh chủ Yểm Đô quản lý cũng nghiêm ngặt đấy nhỉ.”
Ly Khoan lườm Cù Như, “Ta bảo này, có phải ngươi lại muốn nhắm vào ta không vậy? Tiểu cô nương, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, tin đồn bên ngoài thế nào thì kệ đi, tận mắt thấy mới chân thực nhất. Các ngươi từng gặp lệnh chủ chưa? Còn ta đã gặp rồi! Ngài ấy chỉ một mình mà tạo phúc cho nữ yêu bốn phương, nghĩa cử cao đẹp ấy đã làm trời đất rung chuyển quỷ thần khiếp đảm, ngay cả ta cũng cảm động tới phát khóc đấy.”
Và màn tán dương khoa trương này của cậu chàng đã thành công khiến đối phương hiểu lầm. Tạo phúc cho nữ yêu bốn phương, đúng rồi còn gì, mấy tên nam yêu kia đều đã biến thành cái xác biết đi, không do hắn thì còn do ai nữa.
Vô Phương hỏi: “Núi Cửu Âm cách Yểm Đô không xa lắm có đúng không?”
Ly Khoan gật đầu, “Đúng thế, chỉ cách khoảng một trăm do tuần thôi. Giữa Cửu Âm và Yểm Đô là đài Bát Nhã, hễ đến đầu hè là đám nữ yêu lại ra đó ca múa dụ dỗ nam nhân, thiệt vô liêm sỉ.”
Diệp Chấn Y mỉm cười, “Theo tài liệu sử ghi lại, trên Phạn Hành Sát Thổ có mấy quốc gia nhỏ như Thúc Xúc quốc hay Ngưu Lê quốc… Người bị bọn họ dụ dỗ đều từ đó sao?”
Đùa cái gì đấy, nam nhân sinh ra ở mấy quốc gia ghê tởm đó toàn như đầu trâu mặt ngựa, có thể lọt nổi mắt đám nữ yêu sao? Mục tiêu của bọn họ đều là tâm huyết của lệnh chủ kia kìa! Dẫu lệnh chủ không nặn nữ, nhưng nam nặn ra ai cũng môi đỏ răng trắng, vai rộng hông nhỏ, chắc hẳn là nặn theo dáng dấp của mình, dù rằng Ly Khoan cũng chưa từng được thấy diện mạo thật của ngài ấy bao giờ. Mấy năm đổ lại đây tay nghề của lệnh chủ càng lúc càng giỏi, mấy lứa gần nhất đều được cải thiện, hoàn mỹ tới độ không có một khiếm khuyết nào để chê bai.
Lệnh chủ thật đáng thương, có lòng tốt lại dẫn thành nguy cơ. Ban đầu một vài tượng đất thỉnh thoảng lạc mất, chàng không để ý lắm, bây giờ lâm vào tình cảnh như dầu sôi lửa bỏng thì cũng chỉ biết tự trách mình dạy dỗ không nghiêm, không giữ được lòng của đám tượng đất kia.
Ly Khoan vô cùng muốn kêu oan thay chàng, nhưng kẻ đặt câu hỏi lại là Diệp Chấn Y, cậu ta không hợp với gã này, cảm thấy hắn nói gì làm gì cũng có dụng ý khác nên không thèm trả lời, quay sang cười hiền với Yểm hậu, “Linh y hỏi thăm núi Cửu Âm là muốn đến đó sao? Nơi đấy trăm yêu tề tựu, yêu cũng giống người, có thiện mà cũng có ác. Để đảm bảo an toàn cho linh y và hai vị cao đồ đây, mọi người nên đến Yểm Đô trước, gặp lệnh chủ rồi hẵng tính sau.”
Kết quả rất dễ thấy, Diệp Chấn Y nhìn cậu chàng với ánh mắt đầy ngờ vực, “Ly Khoan, ngươi là thuộc hạ của Bạch Chuẩn Yểm Đô à?”
Cù Như nghe thế cũng trợn tròn hai mắt nhìn cậu ta chằm chằm, “Rõ mồn một luôn kia kìa, ngươi cứ nằng nặc bảo bọn ta đến Yểm Đô, nhất định là không có ý tốt!”
Thấy sắp bị lộ đuôi, Ly Khoan lập tức phủi sạch quan hệ, “Trời đất chứng giám, ta không phải là thuộc hạ của bất kỳ ai, ta là một yêu quái độc lập. Khuyên mọi người đi Yểm Đô trước cũng là vì muốn tốt cho mọi người, mảnh đất này được đặt tên là Sát Thổ nhưng thực tế đã thành uế thổ từ lâu rồi. Yêu ma quỷ quái hoành hành, nếu không có người lợi hại chống lưng mà mấy người có thể đi xa hơn một trăm do tuần thì tên ta sẽ viết ngược lại!”
Nhưng nói gắt quá lại khiến Vô Phương không khỏi nhướn mày. Vô duyên vô cớ cứu được một con thằn lằn, sau đó nó lặn lội hơn nghìn do tuần theo đuôi bọn họ, một mạch từ Hãn Hải mênh mông cho đến tận núi Hủ Mộc, nếu nói không có mục đích gì thì khó hiểu thật.
Nhưng nàng không muốn gây rắc rối, dẫu sao đây cũng là nơi xa lạ, núi cao nước sâu chưa thăm dò kỹ, nếu cãi to thì thể nào cũng thu hút một lượng lớn quần chúng vây xem. Nàng chỉ muốn đến Cửu Âm, hoặc là tới đài Bát Nhã như Ly Khoan nói, biết rõ nguyên nhân sinh ra thứ bệnh kia là coi như hoàn thành mục tiêu của chuyến đi này.
Nàng ôn tồn nói với Ly Khoan: “Đa tạ ngươi đã hộ tống chúng ta đến đây, dọc đường đi được suôn sẻ là đều nhờ có ngươi cả. Nhưng chặng đường kế tiếp ta không định làm phiền ngươi nữa, ba người chúng ta tự có cách đối phó, lúc này từ biệt đi.”
Ly Khoan choáng váng, tuy Yểm hậu đang cười nhưng nụ cười ấy lại không hề lan đến đuôi mắt, thậm chí trong độ cong của khóe môi hơi nhếch lên kia còn hàm chứa ý cảnh cáo. Người quá xinh đẹp, lúc nhã nhặn thì khiến người khác sa lầy, mà khi lạnh lùng cũng khiến người ta rơi xuống vực sâu.
Chẳng nhẽ cậu phải phụ lòng kỳ vọng tha thiết của lệnh chủ sao? Cậu chàng hoảng hốt, “Là Ly Khoan đã nói sai gì sao? Nếu linh y chê ta dông dài thì từ giờ ta sẽ ngậm miệng lại.”
Đối phương càng muốn ở lại thì càng chứng tỏ không thể giữ lại, “Chúng ta không có ý định ở lại Phạn Hành Sát Thổ lâu, huống hồ tự có sắp đặt riêng, ngươi đi theo chúng ta thì không tiện lắm.”
Ý của sư phụ quá rõ ràng, Ly Khoan còn định tranh cãi thì Cù Như đã giơ vuốt ra với cậu ta, “Tiểu huynh đệ, ngươi không nghe rõ lời của sư phụ ta à? Cứu ngươi một mạng nhưng lại bị ngươi bám chặt không buông, sớm biết vậy thì đã để mặc ngươi chết quách cho rồi! Ngươi có biến đi không hả? Còn không thì cẩn thận ta cào nát ngươi đấy!”
Một con chim không có mỏ nhọn thì móng nhọn chính là tất cả vũ khí trên người nó, cho nên uy lực mạnh hơn chim bình thường nhiều. Ly Khoan nhìn đầu móng sắc như lưỡi câu quặp vào trong đất mà da đầu tê rần, như bị mình cắm sâu bảy tấc vậy, không khỏi lùi ra sau một bước dài, khoát tay nói: “Chớ hiểu lầm, ta không có ác ý.”
“Không có ác ý thì đừng đi theo nữa, bọn ta không tin một con yêu quái bị tẩu hỏa nhập ma có thể đảm bảo an toàn cho người khác.”
Vẫn là Chấn Y nói trúng tim đen, tuy tên này không hầm hầm giận dữ, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng uy nghiêm. Ly Khoan cau mày nhìn kỹ hắn ta, bất chợt *a* một tiếng, “Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải.”
Chấn Y khẽ hừ, “Đi lại trong Phạn Hành Sát Thổ mà các hạ cũng có thể đi như trên đất bằng, còn ta là người phiêu bạt chân trời, dù gặp rồi cũng không có gì lạ lùng.” Vừa nói vừa dẫn đường cho Vô Phương, “Mời sư phụ, đằng trước là núi Đoạn Giới, đi về phía Bắc hơn bốn trăm do tuần nữa là sẽ đến núi Cửu Âm.”
Mục tiêu gần ngay trước mắt, đoạn đường này cũng không có vẻ vất vả lắm. Vô Phương nhìn ra xa, ban ngày mà mờ ảo, ngay cả cỏ cây cũng không tươi tốt như ở Diêm Phù. Chính cái nơi u ám không thấy được ánh nắng này lại là địa thế thuận lợi để tà ma sinh sôi nảy nở, đã đến rồi thì nhất định phải tra rõ chân tướng.
Nàng hít một hơi, hỏi Cù Như: “Nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Cù Như cười toe để lộ răng nanh, “Bay nửa ngày cũng không thành vấn đề.”
Thấy bọn họ nôn nóng rời đi, Ly Khoan hỏi với vẻ mặt như đưa đám: “Tiểu yêu dẫn đường cho chư vị được không?”
Con chim ba chân kia với Diệp Chấn Y mặt lạnh tanh nhìn cậu ta, chỉ có Yểm hậu tương lai là còn ôn hòa nhìn cậu, “Ta xin nhận ý tốt này, nhưng không dám làm phiền nữa, ngươi về đi.”
Sau đó nàng phóng người lên cao ngay tại trước mặt Ly Khoan, đợi đến khi cậu ta hoàn hồn nhìn theo thì trên không trung chỉ còn lại một đường trắng vạch qua dãy núi trùng điệp, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Chấn Y hỏi Vô Phương thấy con thằn lằn tinh kia như thế nào, “Con rắn bốn chân không rõ lai lịch này, đồ đệ nghi ngờ nó có mưu đồ khác.”
“Rắn bốn chân?” Trọng điểm chú ý của Vô Phương lại khác với người ta, “Nó là thằn lằn mà.”
Chấn Y cau mày nói giống nhau cả, “Nó nỗ lực mời sư phụ đến Yểm Đô cho bằng được, sư phụ cảm thấy nó thật sự có ý tốt sao?”
Điều này khó mà nói, trước khi lên đường nàng đã được nghe bình phẩm liên quan đến lệnh chủ Yểm Đô qua Thương Hải rồi, thật hay giả tạm thời chưa rõ. Có điều rồi cũng phải đến Yểm Đô thôi, Sa Châu vẫn còn ở trong tay nàng, nói gì cũng phải đưa đồ vật đến giúp người ta.
“Vậy sao chúng ta không làm theo lời Ly Khoan nói, đến Yểm Đô thăm dò thực hư trước?” Chấn Y nói, “Nếu Bạch Chuẩn không phải là tên yêu quái hút hồn phách người khác, thì thân là chúa tể của Phạn Hành Sát Thổ, hắn tất nhiên không thể khoan tay đứng nhìn. Nếu có được sự trợ giúp từ hắn thì chẳng lo không bắt được đầu sỏ.”
Vô Phương như cười như không nhìn y, “Ta hỏi ngươi, nếu con yêu quái kia chính là hắn thì ngươi định làm gì đây? Nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn thăm dò tung tích của mèo yêu khổng lồ trước, lấy lại tu vi là có thể giúp vi sư một tay. Cầu sự trợ giúp từ một nghi phạm thì chẳng thà tự lực cánh sinh, đồ nhi ngoan, vi sư nói có đúng không?”
Con người nàng cũng không hẳn luôn sống tình cảm, lúc tâm trạng kém thì ngay cả nói chuyện cũng không chừa mặt mũi. Chấn Y bị nàng chặn miệng, nhất thời có phần suy sụp, nhưng câu ‘đồ nhi ngoan’ kia lại khiến y đỏ mặt đến tận mang tai.
Cù Như ha ha cười to, “Không việc gì phải xấu hổ cả, dần dà rồi đệ sẽ quen với cách ăn nói của sư phụ thôi. Thấy không thoải mái cũng không sao, cứ tới chỗ sư tỷ, sư tỷ thương đệ.”
Trước khi Cù Như còn gọi y là Chấn Y ca ca, nhưng từ khi hai người thành đồng môn, cô nhóc liền xoay mình xưng là sư tỷ, tự phong mình làm tiền bối luôn. Một chàng trai tươi mơn mởn chính là liều thuốc bổ mắt tốt nhất trên quãng đường dài đằng đẵng này, thật ra Cù Như và Vô Phương chả coi y là nam nhân đâu, xem là sủng vật thì đúng hơn. Một yêu ma sống hơn nghìn năm, cơ bản đều sống chỉ biết có mình, bảo nàng nhân nhượng ngươi ấy à, không có cửa đâu.
Vô Phương thấy y hậm hực thì tự đắc cười cười, “Cứ quyết định thế đi, đến Cửu Âm trước, giết con mèo yêu khổng lồ kia giúp ngươi, sau đó đến đài Bát Nhã xem yêu quái khiêu vũ.”
Đây là trình tự đúng đắn, Chấn Y không thể nói gì thêm, đành quay mặt đi.
Thầy trò ba người tiếp tục xuất phát đến núi Cửu Âm, Chấn Y không thể cưỡi mây nên đành để Cù Như cõng một đoạn đường, được một lúc lại đổi thành Vô Phương cõng. Dĩ nhiên cái ‘cõng’ của nàng không thể coi là cõng được, mà có thể xem là thủ pháp săn bắt của lão yêu, kẹp người dưới nách rồi cưỡi mây bay đi.
Người xinh đẹp sẽ chẳng bao giờ tự hay rằng, cử động mà nàng coi là bình thường sẽ khiến người khác khốn khổ nhiều đến đâu. Đồ đệ lệ thuộc vào nàng nên không dám nhúc nhích, ngửa mặt nhấc tay, khắp nơi đều có cạm bẫy của nữ tính. Lúc đến núi Cửu Âm thì tay chân y đã cứng đờ, gân trên lưng căng cứng, đến quay đầu cũng vô cùng khó khăn.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
71 chương
130 chương
14 chương
494 chương
10 chương