Huyền Thoại Chuông Gió
Chương 49
- Huy Linh...Huy Linh...nó không đến, nó sợ...Mẹ Huy Linh nói đứt quãng vì tiếng nấc tuyệt vọng trước sự lựa chọn cuối cùng của Nắng Hạ.
Nắng Hạ cắn chặt hai hàm răng lại sợ mình sẽ rơi nước mắt, cô không muốn làm cho mọi người thêm đau buồn, Nội và Mẹ Huy Linh đều đang khóc. Cô chỉ nói được một câu:
- Con xin lỗi mọi người, con xin lỗi...
Nắng Hạ nắm chặt nắm lá chen trong tay, để đảm bảo bí mật của Vương Quốc, cô sẽ phải ăn thứ lá này để quên đi quãng thời gian cô sống ở nơi đây, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ quên hoàn toàn Huy Linh cùng những kỷ niệm đáng nhớ suốt cuộc đời với anh. Mùi vị của nắm lá làm Nắng Hạ nhớ đến ngày đầu tiên cô được đưa vào đây, ngày đầu tiên cô gặp Huy Linh như thế nào, được anh giải thích cho cô nghe mọi chuyện..., rồi sau đó anh đã yêu cô, sau đó...sau đó...
- Hu hu, con sẽ quên Huy Linh thật sao? Con quên Nội già này, quên hết thật sao???? Nội bỗng khóc nấc lên nghẹn ngào, có lẽ khi nhìn thấy Nắng Hạ chuẩn bị đưa nắm lá lên miệng, Nội không thể nào chấp nhận sự thật để Nắng Hạ trở thành người xa lạ.
- Kìa mẹ...Mẹ Huy Linh nước mắt nhạt nhoà không nói thành lời tiếp được nữa.
Bố Huy Linh thì cứng rắn hơn, ông vẫn nhìn Nắng Hạ chờ đợi, một sự chờ đợi gần như vô vọng. Có lẽ cảm giác của Huy Linh đang như thế nào ông là người hiểu rõ hơn ai hết. Nắng Hạ có vẻ quá cứng rắn, cứng rắn ngoài mức tưởng tượng của mọi người. Ai cũng thương Huy Linh, ai cũng có một chút gì đó trách Nắng Hạ đã quá nhẫn tâm với Huy Linh. Nhưng ông và mọi người cũng không muốn tạo áp lực cho Nắng Hạ, cho dù cô có quyết định như thế nào đi nữa thì mọi người vẫn ủng hộ cô và không trách mắng níu kéo cô.
Đến lúc này thì Nắng Hạ không thể tiếp tục kiềm chế cảm xúc của mình được nữa, nước mắt cô chảy dài nhạt nhoà cả khung cảnh. Cô nắm chặt nắm lá lại trong tay và chạy đi, vừa đi vừa nói vọng lại:
- Con muốn gặp Huy Linh nói chuyện trước khi quên anh ấy. Mọi người cho con thêm một chút thời gian nữa thôi. Một chút thời gian nữa thôi...
Nội khóc thành tiếng khàn khàn mệt mỏi:
- Nó vẫn quyết định ra đi! Vẫn quên Huy Linh, quên cả Nội già này nữa...
Luống hoa tím Huy Linh trồng tặng Nắng Hạ đang rung rinh trong gió chiều vẫn căng tràn sức sống vươn lên đón ánh nắng mặt trời cuối ngày. Huy Linh ngồi im lặng trên nền cỏ xanh nhìn vô định vào trong không trung. Nỗi đau vò xé làm anh như chết lặng. Nắng Hạ, em vẫn quyết định làm nắng của đất trời mà nhất quyết không chịu làm nắng của riêng anh sao? Em có biết không, làm gì có ai lại thuộc về đất trời nào đâu? Sao em vẫn cứ ngây ngô nghĩ mình như thế chứ?
- Em sẽ quên anh thật sao? ... Em sẽ quên anh sao?... Quên anh thật sao?. Huy Linh nhắc đi nhắc lại câu nói ấy như vô thức.
- Huy Linh! Em không muốn quên anh, em không muốn quên!
Huy Linh giật mình quay lại.
Nắng Hạ đã đứng ở đó tự lúc nào. Đôi mắt cô hoe đỏ, lọn tóc hai bên trán xoã xuống bay bay trong gió chiều. Nắng Hạ mờ ảo quá, làm sao biết được là thực hay mơ?
- Em đã lựa chọn thì phải quên tất cả, em vẫn tham lam như thế, cho đến bây giờ vẫn tham lam như thế. Huy Linh nghịch nghịch nhánh có dưới chân và cười nhẹ.
- Tại sao anh không giữ em ở lại? Tại sao không nói gì khi em quyết định ra đi? Anh có quyền giữ em lại mà. Nếu anh giữ em, có lẽ em sẽ ở lại.
- Em nói em là nắng của đất trời chứ không của riêng ai thì làm sao anh giữ nổi em chứ? Làm sao anh giữ nổi nắng của trời chứ? Huy Linh cười đau khổ : - Cho đến phút cuối thì em vẫn không yêu người có cái tên Huy Linh. Em vẫn không hề yêu anh, Nắng Hạ!
Nắng Hạ chết lặng, mái tóc vẫn bay tự do trong gió chiều. Nắng Hạ không phải là thực.
Huy Linh vẫn tiếp tục:
- Chỉ là anh không muốn ép buộc một người phải yêu anh, lại càng không muốn ép buộc ai đó ở bên cạnh mình khi người ta không muốn. Chỉ là anh không thể dối lòng mình thêm nữa, rằng em vẫn không yêu anh.
Hình ảnh Huy Linh mờ nhạt trong đôi mắt ngấn lệ của Nắng Hạ. Anh đã nghĩ cô không yêu anh, vì cuối cùng cô đã lựa chọn ra đi mà không ở cạnh anh. Hay phải chăng tất cả những lời anh nói đều đúng? Là cô đã ngộ nhận tình cảm của mình trong phút giây cảm động vì tình yêu anh đã dành cho cô?
Ngộ nhận sao? Tất cả đối với cô chỉ là do ngộ nhận thật sao?
- Có phải chỉ khi em ở lại cạnh anh thì mới có thể chứng minh được em yêu anh ?
Huy Linh im lặng. Bây giờ dù cho cô có quyết định ở lại cũng đã quá muộn, điều đó chỉ chứng tỏ cô đang thương hại anh mà thôi.
- Em thương anh, là em thương hại tình yêu của anh. Huy Linh khó nhọc lắm mới nói ra được một câu mà anh không muốn thừa nhận bấy lâu.
- Em chỉ muốn...Nắng Hạ nghẹn lời, cô không biết giải thích như thế nào cho Huy Linh hiểu tình cảm cô dành cho anh thực sự là như thế nào.
- Em..chỉ muốn...anh là người...là người em nhìn thấy cuối cùng khi quay trở về. Anh có thể...có thể đi cùng em đến cánh cửa của Vương quốc được chứ?
- ...
- Anh đi chứ?
Huy Linh mệt mỏi đứng lên, có vẻ anh không muốn làm điều đó lắm:
- Nếu đó là điều cuối cùng anh có thể làm cho em, anh sẽ đi.
Gió mạnh quá như muốn thổi bay Nắng Hạ khỏi ngọn ngọn đồi này. Huy Linh vẫn im lặng đứng bên cạnh cô, lặng lẽ với những suy nghĩ của riêng mình anh.
- Đây...là thế giới đã từng thuộc về em 18 năm qua. Nắng Hạ chỉ tay ra xa, nơi có những dãy nhà không nhìn rõ.
- Ừ! Lần đầu tiên anh ra ngoài này.
- Em đã chạy từ dưới chân đồi kia lên để tìm bạn, và em đã ngất trên đây. Tay Nắng Hạ chỉ chỉ theo những gì cô nói, giọng cô nghẹn lại, nước mắt chực trào ra khỏi mi mắt.
- ...
Cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai và những gì cô đã tưởng tượng trước khi bước chân lên ngọn đồi này đã không như cô nghĩ. Hình ảnh Huy Linh đang đứng lặng lẽ bên cạnh cô làm cô không thể nhớ lại cảnh buổi chiều định mệnh nửa năm trước, trong tâm trí cô chỉ là kỷ niệm của riêng 2 người.
- Nếu bước xuống dưới kia, chỉ chốc lát thôi là em đã về ngôi nhà của em. Nước mắt đã chảy dài xuống đôi má, nơi nào nó chảy qua như làm cháy da thịt của Nắng Hạ, cô khẽ nấc lên rồi cố gắng cắn môi kiềm chế.
- Cuối cùng thì ngày em mong đợi bao ngày qua cũng đã đến rồi, cảm ơn anh và tất cả mọi người đã yêu thương và đối xử tốt với em. Cảm ơn anh nhiều lắm Huy Linh.
- Em...đã đến lúc phải quên tất cả rồi, không còn nhiều thời gian đâu. Huy Linh nắm chặt bàn tay mình lại, những ngón tay siết chặt bất lực.
Nắng Hạ khóc nức nở như một đứa trẻ. Thời gian ơi xin ngừng trôi.
Lá chen còn đang nằm trong tay cô, lạnh lùng với chuyện đời. Cô nắm lấy bàn tay của Huy Linh vội vã:
- Hu hu, Huy Linh ơi, Huy Linh ơi.
Huy Linh cũng vội vã ôm Nắng Hạ vào lòng:
- Không còn nhiều thời gian nữa đâu Nắng Hạ. Em đi đi, anh chúc em hạnh phúc. Hãy tin rằng anh...luôn yêu em, mãi mãi yêu em. Khi không có anh bên cạnh, nhớ chăm sóc mình cẩn thận nhé. Nắng Hạ! Nắng Hạ! Anh mãi yêu em...Huy Linh cũng lạc giọng vì nghẹn ngào xúc động. Đôi môi anh tìm đến môi cô, cô cảm nhận được má anh cũng đã ướt. Khoảnh khắc này sao quá tàn nhẫn, làm sao anh chịu đựng được đây khi nhìn thấy Nắng Hạ rời xa anh ngay trước mặt của mình?
Huy Linh buông Nắng Hạ ra, anh giục giã:
- Nhanh lên thôi em, cánh cửa không mở lâu được đâu. Đi đi, hãy trở về với thế giới thuộc về em. Huy Linh nhấc nắm lá trong tay Nắng Hạ lên nhắc nhở Nắng Hạ.
Nắng Hạ ngần ngừ, nhưng rồi cô cũng đưa nắm lá vào trong miệng.
Sau khi ăn nắm lá chen này xong, Huy Linh và Vương quốc dưới những ngọn đồi kia sẽ không còn ý nghĩa với Nắng Hạ. Tất cả những kỷ niệm 6 tháng qua cũng không còn đọng lại trong ký ức của cô. Tất cả chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Nước mắt chảy dài xuống miệng, mặn chát.
Huy Linh thẫn thờ, xung quanh như quay cuồng. Nắng Hạ ơi!
Em vẫn không chọn anh.
Cuối cùng thì em vẫn không chọn anh.
Làm sao anh lại không muốn giữ em ở lại chứ? Những ngày sau này không có em, anh biết sống tiếp ra sao?
Anh không có đủ can đảm để đối mặt với sự thật, anh không đủ can đảm để đứng nhìn em rời xa anh. Sao còn nhẫn tâm để anh đối mặt với chuyện này chứ Nắng Hạ?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
10 chương
100 chương
135 chương
45 chương