Nắng gay gắt hơn vì mặt trời đã chót vót trên đỉnh cao, chợ bắt đầu tan dần. Huy Linh và Nắng Hạ xin phép mọi người về quán nghỉ ngơi. Mọi người chia tay nhau trong vui vẻ và thật gần gũi thân quen. Nắng Hạ cảm nhận được nơi đây có tình yêu thương dành cho cô thực sự, và ngược lại, cô cũng rất thích con người nơi đây. Cô tìm được cảm giác thật yên bình ở những người dân chất phác thật thà nơi đây. Ra khỏi chợ, Nắng Hạ quay sau thăm dò và khi nhận rõ không còn ai theo sau tiễn chân hai người nữa, cô giật phắt tay mình ra khỏi bàn tay Huy Linh. Vì không để ý lắm nên Huy Linh để Nắng Hạ làm mọi chuyện dễ dàng một cách nhanh chóng. Anh khẽ giật mình, sau đó thì mỉm cười âu yếm nhìn Nắng Hạ. Cô cũng ngước lên nhìn anh trừng trừng, bắt gặp ngay ánh mắt anh đang nhìn cô đầy chất ngất yêu thương của Huy Linh, cô bỗng thấy xao xuyến. Nhưng trong sự ương bướng thường ngày, vẫn vẻ chanh chua thường ngày, cô lụng bụng: - Anh bỏ ngay cái ánh mắt xấu xa ấy đi, xấu xa hết chỗ nói. Huy Linh cười phá lên thích thú, lúc này trông anh chẳng khác gì so với những đứa trẻ vừa thắng cuộc: - Vui nhỉ? Nhìn Huy Linh một cái đến lạnh sống lưng, Nắng Hạ gằn giọng: - Anh cứ liệu đấy, sẽ không bao giờ có lần thứ hai như thế này đâu. Anh...Anh đừng trêu đùa tôi như thế nữa. Đừng trêu đùa tôi nữa. Huy Linh nhìn Nắng Hạ không rời, ánh mắt anh đượm buồn. Nắng Hạ vội quay đi tránh ánh mắt ấy, cô có phần lúng túng: - Tôi...tôi nói thật đấy. Nói rồi Nắng Hạ đi nhanh vào quán, cô không muốn nghe Huy Linh nói gì nữa. Cô biết, nếu cô đứng lại, sẽ giống như mọi lần trước, những lời ngon ngọt đầy yêu thương của anh sẽ làm cô mềm lòng mất. Đã bao lần vì những lời lẽ ấy, cô đã tin anh, và hôm nay, cô không muốn điều đó lại tiếp diễn. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, Huy Linh im lặng không nói một lời nào cả. Không khí căng thẳng đến chết người. Thật khó chịu. Ăn cơm xong, Nắng Hạ không đi ngủ mà lại cầm ô đi ra ngoài. Trời nắng quá, như muốn thiêu cháy cô dưới ánh nắng chói gắt kia vậy. Cô sải bước chân đi nhanh, sắp rẽ vào ngõ thì tiếng Huy Linh bỗng gọi giật lại rất gần bên: - Chờ tôi với Nắng Hạ, sao em đi nhanh thế? Phù...phù... Huy Linh mồ hôi nhễ nhại, anh thở mạnh chắc vì phải chạy đuổi theo Nắng Hạ. Nhìn Huy Linh, Nắng Hạ hất hàm: - Đi đâu? - Hỏi lạ. Theo em đi chơi chứ còn theo ai nữa? Hứ! Chẳng phải là đang giận tôi sao? - Giận! Nhưng chẳng lẽ cứ giận là không được đi cùng nhau à? Tôi ở nhà một mình, buồn chết đi được. Nắng Hạ mấm môi giấu đi cụ cười. Hai người sóng đôi bên nhau bước đi, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Huy Linh bỗng đưa tay choàng qua vai Nắng Hạ mạnh một cái khiến cô hơi chúi đầu xuống. Anh cười hì hì: - Sao tôi không thể giận em lâu hơn được nhỉ? Nắng Hạ bặm môi, cô dùng cùi tay mình thục mạnh vào bụng làm anh ôm bụng kêu oai oái: - Ối! Chết rồi! Đau quá! Sao em ác thế? Nắng Hạ cũng nhận thấy mình có chút hơi quá tay, nhưng cô không hề có ý hối lỗi: - Tại anh trước chứ, tôi đã cảnh báo với anh rất nhiều lần rồi mà. Huy Linh vẫn ôm bụng, có vẻ như anh đau thật: - Đau quá! Tôi vừa ăn cơm xong mà em nỡ...Trời! Đau ghê! Nắng Hạ hạ giọng: - Thôi, kêu vừa thôi, giờ kêu cũng có hết đau được đâu. A! Đến nơi rồi. Nắng Hạ nhanh chân chạy vào nhà người ta mà cứ như cô và người ta đã quen biết từ lâu. Còn chưa bước chân vào nhà mà Nắng Hạ đã reo lên: - Cụ ơi! Con đến chơi với cụ nè. Cụ ơi! ***** ***** ***** ***** ***** Buổi tối thung lũng sập đến nhanh như bị ai đó kéo xuống đột ngột. Sau khi ăn cơm tối xong, Huy Linh rủ Nắng Hạ đi dạo phố. Đêm nơi đây thật đẹp! Nắng Hạ im lặng bước đi bên cạnh Huy Linh. Anh cũng thế, không khí im lặng bao trùm, hai người họ chậm rãi bước đi. Nắng Hạ thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm đi phần nào. Đêm thung lũng thật yên tĩnh biết mấy. Ban ngày tuy nắng chói chang là thế vậy mà chỉ chờ đêm xuống, không khí lại trở nên trong lành và mát mẻ lạ thường. Nắng Hạ nhớ về gia đình. Cô nhớ về những tháng ngày cô còn bên người thân. Những buổi tối rảnh rỗi như thế này, cô vẫn cùng mấy nhỏ bạn thân đi dạo quanh bờ hồ, thưởng thức những li kem mát lạnh. Có những lúc tất cả cùng im lặng tựa lưng vào ghế đá, nhìn về một phía xa xôi nào đó mà buồn vu vơ. Lại có những lúc cả lũ nô đùa cười vang ầm ĩ cả một góc hồ. Nhớ quá đi thôi những đêm Hà Nội! Giờ đây, đi bên cạnh cô là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, một người mà cô phải nhắm mắt nhận lời là người yêu. Hai tiếng người yêu sao quá xa vời. Trái tim ngây ngô mong manh khi còn đang ở tuổi học trò cắp sách đến trường, vậy mà đang phải gồng mình lên để hoàn thành tốt trách nhiệm mà nó trót mang trên mình. Lòng Nắng Hạ rợp buồn. Mọi chuyện làm cô buồn. Ban ngày, tiếng cười nói của con người làm cho cô vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà. Và khi đêm về, chỉ mình cô với bóng tối u buồn, cô nhận thấy rõ mình đang chơi vơi giữa dòng mà không có ai giúp đỡ. Phải tự cô, chính bản thân cô vươn lên mạnh mẽ mới có thể chống trả được dòng xoáy đang muốn nhấn chìm cô đi. Cô khẽ nhìn trộm sang Huy Linh, hình như anh cũng đang đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó. Và hình như anh cũng đang buồn thì phải. Huy Linh đang nghĩ gì thế? Sao anh lại như vậy? Đi bên cạnh Huy Linh, Nắng Hạ mới thấy anh thực sự trưởng thành và chững chạc. Nắng Hạ khẽ đưa tay ra ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình. Bộ váy cô đang mặc không đủ để khiến cô ấm áp trong cái đêm của thung lũng này. Cô thấy lạnh! - Về đi, tôi thấy lạnh. Nắng Hạ lên tiếng, và đến lúc này Huy Linh mới quay người nhìn Nắng Hạ. Bất chợt anh ngồi xuống và nói: - Lên đi! Tôi cõng. Quá bất ngờ vì đề nghị đó, Nắng Hạ bối rối, cô xua xua tay rối rít: - Không! Không cần đâu! Tôi tự đi được mà. - Lên đi nào. Lạnh hả? Thì ra Huy Linh vẫn quan tâm đến cô đấy chứ. Và chẳng hiểu vì sao Nắng Hạ lại tiến đến và chỗm chệ ngồi trên lưng Huy Linh. Nhẹ nhàng bước đi, Huy Linh vẫn im lặng không nói gì. Lúc này Nắng Hạ mới thấy bất tiện, cô mấm môi không hiểu mình đã nghĩ gì mà lại để Huy Linh cõng chứ. Cô muốn xuống quá. Nhưng quả thực trên tấm lưng dài và rộng như thế này, Nắng Hạ thấy ấm áp hơn nhiều. Hơi ấm từ Huy Linh đang truyền sang cho Nắng Hạ. Cô và anh đang rất gần nhau. Đầu tiên, vì còn ngại ngùng nên hai người hơi có chút gượng ép, sau đó, như tự an ủi mình, Nắng Hạ nghĩ hãy để mọi chuyện tự nhiên hơn, hãy cứ coi như mình đang được anh trai cõng, cùng lắm thì nghĩ Huy Linh là Bố mình cũng được. Ngày trước, Bố vẫn chẳng hay cõng cô đi dọc con đường Hà Nội với những tán cây rậm xum xuê đó sao. Nhưng đó là ngày cô còn bé, giờ cô đã lớn thế này rồi. Thôi! Mặc kệ mọi chuyện đi! Nghĩ nhiều làm gì cho mệt,có quá nhiều chuyện mà cô cần phải nghĩ rồi. Cô buông xuôi tất cả, khẽ quàng tay vòng qua vai Huy Linh, đầu cô và đầu Huy Linh đang kề sát nhau. Cô thấy mệt mỏi quá! Cô tựa đầu xuống vai của Huy Linh, thiếp đi lúc nào không hay. Mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Uể oải đưa mắt nhìn xung quanh, Nắng Hạ thấy mình đã đang nằm trên giường. Chỉ có một mình cô, cô khẽ thở dài nhẹ nhõm. Rồi cô bổ chửng dậy khi nhớ ra được hôm qua cô đã ngủ quên trên lưng của Huy Linh. Chết tiệt! Hôm qua cô ngủ say quá, cô không thể nhớ được gì. Không biết... Nắng Hạ cắn nhẹ môi suy nghĩ, nhẹ nhàng mở cửa bước ra. Bên cạnh phòng cô là phòng của Huy Linh, cô rón rén nhìn trộm vào trong, thấy anh đang nằm ngủ dài trên giường. Cô đi nhanh về phòng vệ sinh, hi vọng tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra. Một ngày mới lại bắt đầu, bữa sáng diễn ra nhanh chóng. Cả cô và Huy Linh đều không muốn ăn. Lúc này, khi đối diện với Huy Linh, Nắng Hạ cảm thấy lo lắng rất nhiều. Đã mấy lần cô định lên tiếng hỏi anh nhưng rồi lại thôi. Sao thế nhỉ? Huy Linh sao thế? Anh cứ cúi gằm mặt không chịu nói gì, chẳng chú ý tới Nắng Hạ một chút nào cả. Từ tối qua đến giờ tính cách anh lạ thật. Hay mình đã làm gì đó khiến Huy Linh buồn nhỉ? Nhưng mình có làm gì đâu nào? Chẳng lẽ... Trời! Nắng Hạ không dám nghĩ tiếp nữa, hi vọng là đã không có chuyện gì xảy ra giữa cô và Huy Linh tối qua. Hi vọng... Nắng Hạ bỏ dở bữa ăn, cô đi nhanh về phòng mình. Cô đâm cáu với bản thân. Tại sao cô lại có thể như thế? Tại sao cô lại có thể sơ ý như thế chứ? Cô lo lắng. Cô phải làm sao đây nếu chuyện đó xảy ra? Cô sẽ chết mất. Cô lao lên giường ôm chặt lấy gối vào lòng. Nước mắt cô bỗng lăn dài trên má. Những giọt nước mắt xót thương đau đớn. Tại sao cô lại khổ như thế chứ? Cô khóc nấc lên nghẹn ngào. Cô cầu cứu mọi người nhưng chẳng ai lên tiếng. Có tiếng gõ cửa. Đó là Huy Linh: - Nắng Hạ, em có sao không vậy? - ... Huy Linh đập cửa mạnh hơn, anh gọi to hơn: - Nắng Hạ, mở cửa ra nào. Nắng Hạ! - Im đi! Tôi muốn ở một mình. - Em lại nhớ nhà phải không? - ... - Hôm nay chúng ta dự định sẽ đến nhà người quen, nếu như em không muốn thì mình hoãn lại vậy. Vẫn là im lặng, Huy Linh khẽ thở dài quay về phòng. Nắng Hạ thật khó hiểu. Buổi sáng nặng nề trôi qua, đã đến trưa rồi nhưng không thấy Nắng Hạ bước chân ra khỏi phòng. Có tiếng gõ cửa: - Cô Nắng Hạ, đến bữa rồi, cô ra ăn cơm đi. Giọng ông chủ quán vang lên, Nắng Hạ còn chưa kịp phản ứng gì thì giọng ông ta đã lại vang lên tiếp: - Yêu nhau, không đôi nào tránh khỏi cãi cọ, chắc cô và cậu Huy Linh đang giận nhau à? - Tôi không đói, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần phải đợi tôi đâu. Nắng Hạ lên tiếng, ông chủ quán cười cười: - Yêu nhau quá đấy mà Tiếng bước chân xa dần, Nắng Hạ thở mạnh, cô gần như hét lên: - Trời ơi! Yêu! Yêu! Aaaaaaaa... Tất cả mọi người đều nghĩ mình và anh ta đang yêu nhau, mình đã thật ngu ngốc khi nghe theo lời khuyên của Mẹ anh ta. Mình hối hận quá. Nhưng làm sao có thể thay đổi được chuyện gì, mình đã cùng anh ta đi ra mắt mọi người, có thay đổi được điều ấy không? ******* ******* ******* Ngắm lại mình trong gương, Nắng Hạ khẽ mỉm cười và đưa tay vuốt mái tóc của mình. Cô cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng lớn của cuộc đời. Cô cầm lấy ô và đi đến nhà bà cụ xóm chợ. Trời về chiều, góc chợ nhỏ giờ chỉ còn trơ lại một bãi đất trống. Nắng Hạ băng qua khoảng sân, tiến thẳng đến ngôi nhà quen thuộc. Chơi cho đến tận tối, Nắng Hạ mới chợt nhớ đến Huy Linh. Buổi sáng nay cô đã nghĩ xấu và trách lầm anh. Cũng may là có một cô hầu gái lúc trưa đã đến dọn dẹp giường và cho cô biết tối hôm qua khi Huy Linh cõng cô về nhà, cô ấy cũng có mặt trong đó. Huy Linh sau khi đắp chăn cho cô thì cũng trở về phòng mình luôn. Như vậy là không có chuyện gì giữa anh và cô cả. Thật may mắn. Bà cụ mời Nắng Hạ ở lại ăn cơm tối nhưng lại sực nhớ ra là cô phải về kẻo Huy Linh mong. - Không! Con đã dặn Huy Linh trước là con sẽ về muộn rồi mà. Nắng Hạ nói dối ngon lành. Nắng Hạ không muốn ăn cơm cùng Huy Linh, cô không muốn đối diện với bộ mặt đáng ghét của anh. Sáng nay anh chẳng không thèm để ý đến cô đó là gì. Nắng Hạ hậm hực nghĩ. Cô thật ngây thơ và trẻ con, khi Huy Linh quan tâm đến mình thì cô lại thấy bất tiện và ngại ngùng, còn khi Huy Linh cso vẻ không quan tâm tới thì lại giận người ta. Thật không thể hiểu nổi trái tim cô đang như thế nào nữa. Bữa cơm thanh đạm vừa kết thúc thì Nắng Hạ phải theo chân Tuấn về nhà trọ ngay vì bà cụ giục. Bước chân theo Tuấn trong đêm, trong cái ngõ hẻm mà hai bên chỉ là tường cao, không có một ánh đèn thò ra làm buổi đêm đối với Nắng Hạ càng đáng sợ hơn. Trời tối thui, không một ánh trăng, không một ngôi sao nào. Nắng Hạ nghĩ đến những hồn ma cụt đầu, cụt tay chân luôn xõa tóc bù xù, quần áo trắng toát cùng cái mồm đỏ ngòn máu với những chiếc răn nanh tua tủa ra bên ngoài. Chúng vẫn thường hay xuất hiện trong những câu chuyện mà cô và lũ bạn thân vẫn thường hay dọa nhau. Cô sợ! Cô muốn nói gì đó nhưng khổ nỗi cô chẳng biết nói gì ngoài những câu nói xã giao bình thường. Tuấn thì vẫn còn cái vẻ khép nép e dè của một người nông dân chất phác không dám vượt qua cái mức danh giới thường nhật. Chẳng lẽ cô lại hỏi anh lại những câu cô đã hỏi anh khi nãy. Được vài bước chân ra ngoài chợ, bỗng ở đâu ra một bóng đen cao to đứng chắn trước mặt hai người. Nắng Hạ hét toáng lên, cô giật lùi và nép sát vào Tuấn. Cô run lập cập, hồn vía như đã bay đi đâu tứa tung hết cả rồi. Lưng cô lạnh toát. Chẳng lẽ cô gặp ma thật ư? Ôi trời ơi! Cô phải làm sao bây giờ? Cô sợ ma! Cô lắp bắp, câu chữ như lộn xộn đâu hết: - M..a...ma...aaaaa Bóng đen kia vẫn im lặng, tiến đến trước mặt Nắng Hạ, nắm chặt tay cô và kéo tuột cô lại phía mình. Tim Nắng Hạ như ngừng đập. "Chẳng lẽ ma chỉ thích bắt con gái sao? Hu Hu, sao không bắt cái ông Tuấn kia kìa." Nắng Hạ nghẹn lại chực khóc. Có lẽ nếu không kịp thời nhận ra cái bóng đen ấy là Huy Linh thì cô chết đứng thật. Giọng Huy Linh giận giữ: - Thích đi đâu thì đi, không chịu nói với ai cả. Bây giờ mới chịu về hả? Tuấn xin phép quay về, Huy Linh lịch sự cảm ơn anh ta. Tuấn quay gót bước đi, màn đêm dày đặc như nhấn chìm Tuấn chỉ sau một vài tích tắc nhỏ. Huy Linh lại quát lên: - Đi suốt từ chiều đến giờ, người ta ở nhà mong mãi. Không biết nghĩ gì cả, cứ như trẻ con vậy. Nắng Hạ đã định thần trở lại song tim cô vẫn đang bùng bùng đánh trống trong lồng ngực, cô cũng dài cái cổ ra cãi lại: - Ai mượn anh mong chứ? Hừ hừ... .... Huy Linh và Nắng Hạ sau một hồi "hát đối" thì cùng tức giận trở về quán. Nắng Hạ nhỏ bé, khép nép đi cạnh Huy Linh. Hình như Huy Linh giận cô thật, cô thấy mình cũng hơi vô ý. Nhưng chỉ là vô ý thôi, chứ cô có lỗi gì đâu nào? Anh có là gì của cô đâu mà bắt cô phải đi thưa về gửi chứ? Chẳng qua cũng chỉ là anh đang mang cái danh là người yêu "hờ" của cô mà thôi. Bỗng Huy Linh dừng lại, Nắng Hạ cũng phải dừng theo vì cô không dám đi tiếp trong khoảng đất trống này. Nghe nói ở những nơi mà không phải của ai như thế này, về trưa và về đêm, hồn ma hay xuất hiện để chọc phá người đi đường lắm. Đã nói là cô rất sợ ma mà. Huy Linh cất lời, giọng anh buồn buồn: - Nắng Hạ đang nghĩ tôi trêu đùa tình cảm với Nắng Hạ thật sao? Nắng Hạ sững người, không ngờ là câu nói sáng qua của cô, anh còn nhớ. Cô luống cuống bào chữa: - Tôi không biết đâu, tôi quên rồi. Huy Linh quay sang nắm lấy đôi vai nhỏ bé của Nắng Hạ: - Nắng Hạ! Em đừng có như thế này nữa được không? Sao em cứ làm tôi khổ mãi thế? Bao điều tôi làm vì em, vậy mà sáng qua em lại nói tất cả chỉ là trò đùa của tôi ư? Em có biết khi em nói như thế, tôi đau khổ lắm không?