Sở Bách cảm kích trong lòng, đang muốn kéo nàng đứng dậy nói lời cảm tạ, lại bị Thiên Mạch giơ tay chặn lại. Hắn quay đầu hỏi Sở Tử Ngạn: “Các ngươi cử bao nhiêu người đến đây?” “Thôn Vệ gia 412 người, Sở gia 650 người, tổng cộng 1062 người. Họ đều được chọn ra từ trong những người giỏi nhất.” Sở Tử Ngạn nói. Nghe thấy nhiều người đến đây như vậy, Ngôn Tứ không khỏi cả kinh, lập tức thầm tính toán an trí mọi người thế nào. “Lo lắng sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết, cho nên 6 người chúng ta đi trước một bước tới báo với Ngôn Tứ cô nương. Những người còn lại lần lượt xuất phát, đều cải trang mà đi, sau đó tập hợp đợi lệnh ở vùng rừng núi cách thành năm mươi dặm, không ngờ bị người phát hiện.” Nói tới đây, Sở Tử Ngạn đột nhiên nở nụ cười, nhìn mắt Vệ Lâm, “Vốn kế hoạch là Tiểu Lâm tử theo huynh đệ Vệ Thành, nhưng hắn vẫn quấn A Cánh và ta không chịu buông, muốn tới gặp người cùng Băng Quân cô nương trước, nói cái gì mà trận chiến sắp tới sống chết khó lường, đây là tâm nguyện duy nhất của hắn, vân vân. Đều đã nói đến mức này, chỉ có thể để hắn theo cùng, cũng không ngờ tới thật sự có thể gặp được các người…” “Càn quấy!” Vệ Cánh hừ một tiếng, có thể thấy được lúc ấy kèo nhèo phiền đến độ nào. Gương mặt Vệ Lâm sớm đã đỏ thẫm, muốn Sở Tử Ngạn đừng nói nữa, lại xấu hổ không dám mở miệng, chỉ có thể cúi đầu thật thấp. Mọi người ở đây liền cười vang. Thiên Mạch mỉm cười, nói: “Quân Nhi hơi mệt, đang nghỉ ngơi. Nếu như nàng biết các vị đã đến, hẳn sẽ cực kỳ vui mừng.” Nói xong, nhìn mắt Ngôn Tứ. Ngôn Tứ hiểu ý, đứng dậy nói: “Các vị đường xa mà đến, không bằng đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi chốc lát trước, chút nữa lại hàn huyên cũng không muộn.” Nói xong, gọi nha hoàn tới phân phó vài câu, sau đó tự mình dẫn 6 người đi. Trong nháy mắt bước ra ngưỡng cửa đó, Khố Kỳ Nhi quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch: “Cảm ơn người.” Không đợi hắn trả lời, vội vàng đi ra, khẩn trương đuổi kịp bước Sở Bách, nhìn nhau mà cười, sau đó nắm tay… đi song song. Người đi hết, trong đại sảnh lập tức khôi phục yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe được một hai tiếng ve kêu từ ngoài truyền vào. Thiên Mạch nâng chum trà lên uống một ngụm trà lạnh, mang theo chút vị chát thơm ngát lan tràn trong khoang miệng, bắt đầu tiết ra nước bọt. Nếu như ngay cả Sở gia ở tại Thành Sơn xa xôi đã có thể tra đến đây, như thế những người khác đương nhiên cũng có thể. Hắn trầm ngâm, một lát sau đã có tính toán trong lòng, đứng dậy trở về phòng. Tiểu Băng Quân đang ngủ say, đá chăn mỏng sang một bên, áo lót trắng bị mồ hôi thấm ướt một nửa, sợi tóc dính vào cổ, khuôn mặt đỏ bừng nửa vùi trong gối khiến người ta muốn cắn một ngụm. Mùi thơm lạ lùng nồng đậm trong màn trướng khiến người suy nghĩ. Không nghĩ tới nàng lại sợ nóng như vậy, Thiên Mạch lắc đầu, ngay sau đó treo màn lên rồi đi ra ngoài. Một lát sau bưng một chậu nước ấm đi tới, nhúng khăn, giúp nàng lau mồ hôi ẩm ướt trên người. Vén lại sợi tóc, thay áo sạch, mặc dù động tác hắn mềm nhẹ, nhưng cũng xem như là phải lăn qua lăn lại một hồi, Tiểu Băng Quân một chút dấu hiệu thanh tỉnh cũng không có, có thể thấy được thật sự rất mệt. Ngồi ở bên giường, Thiên Mạch nhẹ nhàng quạt cho nàng, nhìn nàng không biết bởi vì nóng hay vì thân thể không thoải mái mà hàng lông mày nhíu lại từ từ giãn ra, khoé môi cười nhạt, trong lòng ấm áp, nhịn không được cúi đầu hôn cánh môi đỏ bừng, lại yêu thương triền miên một hồi. Hoá ra chỉ cần đơn thuần để một người ở trong lòng đã tốt đẹp như vậy. Mãi đến lúc này hắn mới thực sự hiểu rõ mặt còn lại của con người mà không phải là nhận thức theo lý trí. ————— Tiểu Băng Quân chỉ khôi phục một phần trí nhớ. Nàng nhớ rõ mười năm tại điện Hắc Vũ, nhớ rõ trận đại loạn kia ở điện Hắc Vũ, cũng nhớ rõ bản thân làm thế nào không rời không buông theo sát bên cạnh Thiên Mạch. Nhưng nàng không nhớ rõ nàng đến Vân Phù như thế nào, cũng không nhớ rõ nàng vì sao lại mất trí nhớ. Trí nhớ của nàng chính xác dừng lại tại trận pháo hoa đêm trừ tịch kia. Vì thế Thiên Mạch đem phần sau nói tường tận cho nàng từng việc một, trong đó có chuyện tự do cưỡi ngựa ngàn dặm, có A Mục yêu say đắm, cũng có đêm giông bão chưa hoan ái xong kia. “Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Ôm nữ tử đang muộn phiền vào lòng, Thiên Mạch giơ tay chỉ lên vầng trăng khuyết trên bầu trời, nói: “Nàng xem, có lẽ chưa cần đến trăng tròn, nàng có thể nhớ lại toàn bộ rồi.” Lúc này đúng là mùng bảy tháng tám, ánh trăng vẫn đang khuyết, treo trên chân trời màu xanh nhạt, tương xứng với đường chân núi màu đen, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng bộ dáng sáng tỏ trong trẻo của nó. Tiểu Băng Quân si ngốc nhìn, nhớ tới cảnh trăng tròn thấy được ở Huyễn cung, đột nhiên quay người ôm lấy Thiên Mạch, dán sát mặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn. “Thực xin lỗi.” Nàng rầu rĩ nói, lông mi dài mà đẹp rũ xuống, giấu đi áy náy trong mắt. “Không sao.” Thiên Mạch đáp lại. Hắn biết nàng đang nói cái gì. Tiểu Băng Quân giống như không nghe thấy câu trả lời của hắn, tiếp tục lẩm bẩm áy náy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Thiếp không nên quên chàng… Thiếp làm sao có thể quên chàng…” Trong lòng nàng tự trách, nhưng nhiều hơn chính là nghĩ lại mà sợ. Nếu lúc nàng quên, hắn lựa chọn rời khỏi nàng, nàng phải làm sao bây giờ? Thiên Mạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán nàng. “Quân Nhi, nhớ rõ ta từng nói về việc dung máu không?” Hắn đột nhiên nói. Tiểu Băng Quân nghe vậy nhất thời quên đi sự tự trách, bỗng nhiên ngẩng đầu, nếu không phải Thiên Mạch nhanh chóng né ra, chỉ sợ bị đụng trúng cằm. “Nhớ rõ.” Làm sao có thể quên, lúc pháo hoa bay lên bầu trời là lúc hắn nói với nàng. Lại làm sao có thể quên, hắn cự tuyệt ngay lúc đó. Nhìn đến thống khổ hiện lên trong mắt nàng, Thiên Mạch đương nhiên biết nàng nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ thở dài, hai tay nâng chặt mặt nàng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ cho nàng: “Khi đó ta lắc đầu là bởi vì chúng ta đã dung máu qua, căn bản không nên tiếp tục dung máu.” Tiểu Băng Quân ngây người, giữ nguyên tư thế bị hắn bưng mặt, ngây ngốc nhìn nam nhân gần trong gang tấc, một hồi lâu mới như bị cắn đầu lưỡi lắp ba lắp bắp hỏi: “Cái.. cái gì..” Thiên Mạch đột nhiên phát hiện bản thân càng ngày càng thích nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, bởi vậy cũng không lập tức trả lời, mà nhìn sang nơi khác nói. “Nàng thích cánh rừng hoa quế này, sau khi chuyện ở điện Hắc Vũ kết thúc, chúng ta liền dời tới chỗ này ở. Còn về điện Hắc Vũ, ai muốn thì cho người đó là được.” Tiểu Băng Quân nhất thời không phát hiện đề tài đã bị đổi, lại vẫn ngây ngốc tiếp nối câu chuyện của hắn. “Như vậy sao được, nói thế nào thì…” Nói tới nửa câu, ánh sáng chớp loé trong đầu, nhất thời phản ứng kịp, không khỏi sốt ruột, nắm tay hắn đang nâng mặt mình, nói năng lộn xộn: “Chàng nói… chàng vừa mới nói, dung máu… chúng ta đã dung máu?” Nếu thật có, nàng vì sao không nhớ một chút nào, chẳng lẽ chuyện này cũng quên rồi sao? Thấy nàng gấp đến độ đổ mồ hôi, Thiên Mạch không nỡ tiếp tục đùa cợt, ngón tay trượt xuống mặt nàng, mò lên cần cổ duyên dáng thon dài kia, ngay tại lúc thân thể Tiểu Băng Quân run lên, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên trên chỗ ngón tay vừa mới vuốt ve qua. Mạch máu chỗ đó nhảy động, tràn ngập sức sống. “Nhớ rõ không?” Hắn ngẩng đầu, ở bên tai nữ nhân đang nằm toàn thân cứng ngắc, dần dần hướng dẫn trí nhớ bị lãng quên kia, “Điện Thương Minh, ta bị thương, đã từng cắn nàng như vậy.” Vì thế, máu của hắn và máu của nàng tương dung trong cơ thể hắn. Theo tiếng nói rõ ràng như gió, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Tiểu Băng Quân, rõ ràng giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Nàng chậm rãi giơ tay lên, sờ lên mặt Thiên Mạch. “Thiếp cho rằng đó là ảo giác của thiếp.” Nàng không phải chưa từng hoài nghi qua. Mỗi lần sau khi bị cắn tỉnh lại đều tìm không thấy miệng vết thương, nhất là lần đó nàng rõ ràng cảm giác được yết hầu bị cắt vỡ, nhưng chỉ ngủ một giấc liền bình yên vô sự. Nàng không phải không nghĩ tới điểm cổ quái trong này, chỉ là hắn không nói, nàng liền không hỏi. Hiện giờ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nhiều điểm khiến nàng nghi hoặc như vậy, bất quá chỉ vì hắn khác với người thường. Thiên Mạch nở nụ cười, kéo nàng đứng dậy, đi chậm trong rừng hoa quế. Gió thổi quế rơi, tuôn như mưa bụi vàng. Hắn chỉ cảnh núi trong đêm, nói nơi này có thể xây nhà, nơi đó có thể dẫn sơn tuyền, dần dần liền phác thảo ra một bức tranh về cảnh sống nhàn hạ nơi núi rừng. Không bị thế tục ảnh hưởng, cũng không cô độc vắng vẻ, vì thế nghịch gió chơi trăng hái rau liền trở thành một câu chuyện đẹp. Tiểu Băng Quân nghe tới say mê không thôi. ————— Ngày 8, Minh Chiêu du ngoạn trở về, sau khi kiểm tra tình hình cho Tiểu Băng Quân thì tiếp tục thi châm. Vào đêm cùng ngày, hai người Sở Bách Vệ Cánh lặng lẽ rời khỏi Uyển Dương, chạy tới nơi núi rừng cách năm mươi dặm. Sáng mùng 9, cả nhà Tử Tra Hách Đức phong trần mệt mỏi nhập thành Uyển Dương. Ngôn Tứ nhận được tin tức, lập tức dẫn người tới Ỷ Hồng lâu. Tỷ muội Tiểu Băng Quân gặp lại, lại là một cuộc tương phùng vui mừng. Gặp lại sau nhiều năm, so với phu thê Tử Tra Hách Đức nửa mừng nửa lo, Minh Chiêu có vẻ bất ngờ một chút, làm thế nào cũng không nghĩ tới bọn họ và Tiểu Băng Quân lại có mối quan hệ này, không khỏi khiến hắn cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận. “Minh Chiêu… ca ca, vết sẹo trên mặt Luyến Nhi có thể chữa khỏi không?” Tiểu Băng Quân do dự một chút giữa hai cách xưng hô ‘tiên sinh’ và ‘ca ca’, cuối cùng vẫn lựa chọn cái sau. Nếu lúc không mất trí nhớ gặp Minh Chiêu, nàng tuyệt không đến mức dùng cách xưng hô thân thiết như vậy, hiện giờ sửa lại cũng không quá mức gượng ép. Huống chi trong lòng nàng, cho dù không có sự luyến mộ thời niên thiếu, lại vẫn có cảm giác thân cận mà người thường không cách nào sánh bằng, gọi Minh Chiêu một tiếng huynh trưởng cũng không quá đáng. Vấn đề nàng mới nói ra miệng, ánh mắt tỷ đệ Nga Tái cùng Duật Lâm cũng sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Minh Chiêu, trong mắt tràn đầy chờ mong. Đối với bọn chúng mà nói, có thể nhìn thấy dung mạo đầy đủ của mẫu thân là khát vọng trong lòng tới nay, giống như lúc trước hưng phấn mà gián tiếp tìm kiếm bóng dáng trước kia của mẫu thân trên người Tiểu Băng Quân. Thu Thần Vô Luyến vốn dĩ muốn quả quyết cự tuyệt như mười năm trước vậy, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt nhi nữ khi đó đột nhiên im bặt. Đối với một nữ nhân mà nói, đúng là vẫn muốn bản thân đẹp nhất khi ở trước mặt người mình yêu. Kỳ thật nàng cũng không ngoại lệ. Mười năm này, nàng đối với Tử Tra Hách Đức cùng một đôi nhi nữ không phải không thấy áy náy trong lòng. Minh Chiêu mỉm cười, nhìn về phía Tử Tra Hách Đức, “Người Địa Nhĩ Đồ, ngươi không thay đổi chủ ý ư?” Hắn cực kỳ muốn biết, trải qua mười năm, lựa chọn của bọn họ còn giống trước hay không. Tử Tra Hách Đức nhìn thoáng qua thê tử, rồi sau đó đột nhiên vươn người đứng dậy, một tay đặt trước ngực làm một cái đại lễ với Minh Chiêu, “Làm phiền tiên sinh!” Nếu như hiện tại hắn vẫn không rõ gây ra chiến tranh cùng với tai họa và rắc rối không phải do nữ nhân mỹ lệ, mà từ tâm tham lam của nam nhân, hắn làm sao lại xứng với sự ái mộ yêu thương của A La. Nếu như ngay cả chính thê nhi của mình hắn cũng không bảo hộ được, sao lại bảo đảm tộc dân bình an. Mấy năm nay, hắn đã thoái nhượng tới cực hạn. “Ngươi là người Địa Nhĩ Đồ, ta là người Diễm tộc, không cần lễ nghi nhiều như vậy.” Minh Chiêu thản nhiên nhận đại lễ của hắn, lời từ miệng nói ra lại khiến người dở khóc dở cười. Tử Tra Hách Đức cũng không dễ dàng bị chọc giận như nhiều năm trước, bật cười lớn, ngồi trở lại chỗ. Minh Chiêu khiêu khích không được cũng không để ý, quay đầu nói với Tiểu Băng Quân: “Nha đầu, muội từng thấy Minh Chiêu ca ca của muội thúc thủ vô sách sao?” Ngữ khí trêu tức trong đó lại hé lộ sự tự tin ngất trời, làm cho tâm người không tự chủ được trở nên kiên định. Tiểu Băng Quân đang muốn lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới Quỷ Liên, không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Quỷ Liên cô nương…” Nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời ấm áp trên mặt Minh Chiêu khẽ cứng lại, nghĩ đến cũng là tình cảnh bị đùa giỡn trước mặt mọi người ngày ấy, sự xấu hổ lóe qua nơi đôi mắt bạc, quay mặt nhìn về phía Thiên Mạch, “Thêm một điều kiện.” Thiên Mạch đang ngâm cứu chiếc châm bằng trà màu xanh đang dựng thẳng trong chén trà, nghe vậy nâng mắt ý hỏi. “Để cho nữ nhân kia đừng đi theo ta nữa.” Minh Chiêu nói. Hắn tự nhận không tính quá ngu xuẩn, sau khi biết về tốc độ của Thiên Mạch, sao còn không thể liên tưởng chuyện tình trước sau mà suy đoán ra Quỷ Liên vẫn luôn theo sát mình, chẳng qua lấy năng lực của hắn nhìn không thấy thôi. “Đó là vấn đề nan giải.” Thiên Mạch không nghĩ ngợi gì, dứt khoát thừa nhận. Nếu bàn về khó chơi, trong tộc ai cũng kém Quỷ Liên. “Có lẽ, ngươi có thể cho nàng nghiệm rõ bản thân mình.” Đây là biện pháp vất vả một lần suốt đời nhàn nhã. Nghiệm rõ bản thân mình… Minh Chiêu im lặng, cực kỳ rõ ràng không tán thành chủ ý này. Những chữ này thật sự làm cho không ai có thể nảy sinh liên tưởng tốt cả. Thiên Mạch dùng ngón trỏ miết qua mép tách trà hai lần, sau đó nói với Tiểu Băng Quân: “Quân Nhi, đi thôi.” Nếu tiếp tục để cho nha đầu kia ở đây, không biết lại gây ra chuyện gì nữa. Tiểu Băng Quân cũng biết bản thân trong lúc vô ý gây phiền toái cho hắn, nghe vậy như được đại xá, vội vàng đứng dậy từ biệt Minh Chiêu cùng Tử Tra Hách Đức, sau đó dẫn Thu Thần Vô Luyến cùng hai đứa hài tử rời đi trước. Nhìn bóng dáng bốn người biến mất nơi cửa, Thiên Mạch lúc này mới từ từ mở miệng: “Biết dùng đúng cách, Quỷ Liên có thể trở thành trợ lực lớn cho ngươi.” Minh Chiêu đang muốn nói không cần, lại nghe hắn nói tiếp: “Ngày hôm trước, Tử Sắt, Á Địch, Chân Hà đã liên kết năm đại gia tộc của Diễm tộc tiếp cận đầu nguồn Ngụy thủy khoảng trăm dặm, hạ trại hai bên bờ sông Ô Bách. Cùng đi còn có Hà Nguyên Giám Tân cùng Lãnh Hưng Ngũ Ngu.” Lời vừa nói ra, không chỉ Minh Chiêu, ngay cả Tử Tra Hách Đức cũng hơi hơi biến sắc, mà Thiên Mạch còn đang tiếp tục. “Mặt khác, Địa Nhĩ Đồ vương Bột Liên Nguyên đích thân suất lĩnh mười vạn đại quân, đóng quân tại năm mươi dặm phía Tây điện Hắc Vũ, bất kỳ lúc nào cũng có thể hành động.” Lời vừa dứt, trong phòng liền yên lặng, chỉ có tiếng va chạm thanh thuý do nắp chén trong tay Thiên Mạch chạm mép chén, ung dung thong thả lại làm cho người ta tâm phiền ý loạn. “Đến thật nhanh!” Minh Chiêu cười khổ, trong đầu hiện lên bộ dáng mấy bạn chơi lúc nhỏ. Tử Sắt từ nhỏ đã có dáng dấp vương giả, Khổ Nguyên rắn chắc khỏe mạnh của nhà A Cổ Tháp, Hà Nguyên Lãnh Hưng như hình với bóng. Tương lai có một ngày, ta nhất định san bằng ngàn dặm thảo nguyên. Thiếu niên Tử Sắt đứng ở trên núi Long Thiên dưới ánh trăng, chỉ thảo nguyên mờ mịt ở phía xa dưới chân, hăng hái nói. Khổ Nguyên đeo cây cung dài to hơn cả vóc người hắn, thỉnh thoảng liếc về phía bầu trời cao xa, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị bắn rơi một con đại điêu, sói lang chạy trốn. Mặc dù tất cả mọi người đều biết, hắn kỳ thật ngay cả cung cũng kéo không nổi. Giám Tân gia Hà Nguyên cùng Ngũ Ngu gia Lãnh Hưng cho tới bây giờ như hình với bóng, một đôi ăn ý mười phần, cho dù làm cái gì, chỉ cần hai người bọn họ, thì không ai có thể thắng được… Giơ tay ấn ấn Thái Dương, lần đầu tiên Minh Chiêu cảm thấy đầu óc hỗn loạn như vậy, nào đâu còn tâm tư đi để ý chuyện Quỷ Liên. “Nếu như điện Hắc Vũ châm ngòi chiến hỏa, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.” Thật lâu sau, Tử Tra Hách Đức gian nan kết luận. Mà đó là việc hắn cùng Minh Chiêu không nguyện đối mặt. Thiên Mạch nở nụ cười. “Cho nên, tối mai chúng ta tất phải định ra đại cục.” Lúc Thiên Mạch trở về phòng, Tiểu Băng Quân không hề ở đây, hắn cũng không đi tìm người, ngồi xuống bàn đá trong viện, kiên nhẫn chờ đợi. Bên bàn đá là hai nhóm tùng trúc, gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc. Lầu các phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca múa tiếng động lớn ầm ĩ không ngừng bên tai, vào đêm Ỷ Hồng lâu càng náo nhiệt, so với ban ngày quạnh quẽ càng tương phản. Một vầng trăng nhạt treo trên nóc nhà bốn mái cong veo, bầu trời xanh đen, sao sáng đôi chút. Mùi quế vào đêm nồng hơn. Thiên Mạch lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn mấy con đom đóm xanh lập lòe chớp tắt trên đám cỏ gần bụi trúc, đột nhiên phát hiện những thứ trước kia đã từng thấy vô cảm hiện giờ nhìn thấy đều trở nên thú vị mới mẻ. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân vì sao rõ ràng có cơ hội khiến cho cục diện càng thêm loạn, hắn lại lựa chọn buông tha? Ngày mai… ngày mai toàn bộ có phải đã nằm trong lòng bàn tay hay không? Có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất không…. Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn giương mắt nhìn về phía nữ nhân thướt tha đi tới, khoé môi không khỏi hiện lên ý cười. “Chủ… Chàng sao lại không trở về phòng?” Nhìn trong phòng không thắp đèn, Tiểu Băng Quân đứng dưới mái hiên một lúc lâu, mới nhìn thấy Thiên Mạch dưới nhành trúc, vội vàng chạy tới. Chỉ là thói quen nhất thời chưa kịp thay đổi, thiếu chút nữa lại gọi chủ tử. “Chờ nàng.” Nhẹ nhàng hai chữ lại khiến cho Tiểu Băng Quân thiếu chút nữa rơi lệ. Hai chữ này vẫn là khát cầu trong lòng nàng, không nghĩ tới lại có được trong màn đêm yên tĩnh. “Nàng có mệt không?” Thiên Mạch hỏi. Tiểu Băng Quân lắc đầu. “Pha cho ta một lần trà đi.” Năm trước cũng vào mùa này, trong Sở trạch tại quận Thành Sơn, nàng lần đầu tiên pha trà cho hắn. Hắn nhớ rõ trong lời kể êm tai của nàng lộ ra vương vấn với Thu Thần Vô Luyến, rõ ràng cười ngọt ngào, lại không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy chút ưu sầu không cách nào xua đi. Tiểu Băng Quân hiển nhiên cũng nhớ tới một màn kia, không khỏi mím môi mà cười, sau đó xoay người cước bộ nhẹ nhàng đi ra bên ngoài. Một lúc sau, dưới sự trợ giúp của nha hoàn, chuyển tất cả dụng cụ qua. “Vẫn cứ nấu trà Băng thành đi, đừng ngọt quá.” Thiên Mạch nhìn nàng ngồi xổm xuống nhóm bếp lò, nén xuống ý muốn đưa tay ra giúp, lấy tay chống cằm dựa trên bàn đá, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng, tựa hồ nhìn thế nào cũng không đủ. Tiểu Băng Quân ừ một tiếng, ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn, lại cúi đầu chuyên tâm nhóm lò. “Quân Nhi, ngày mai châm cứu xong, đến Huyễn cung chờ ta.” Nhìn khối than đỏ hồng, trên trán nàng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, Thiên Mạch cầm khăn mặt dự phòng bên cạnh lau cho nàng, đột nhiên nói. Tiểu Băng Quân ngẩn ngơ, chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn đầy mê mang, “Thiên… Mạch, chàng không ở cùng với thiếp sao?” Thiên Mạch đưa tay nắm chặt bàn tay bị bẩn của nàng nhúng vào trong bồn, vừa cẩn thận rửa cho nàng vừa kiên nhẫn giải thích: “Tối mai nhân mã các nơi đều tụ tập ở đây, có lẽ sẽ có chiến sự, nàng ở đây không an toàn.” Hắn mặc dù có đầy đủ năng lực bảo hộ an toàn cho nàng, nhưng khó phòng chuyện ngoài ý muốn. Mà hắn không muốn để nàng rơi vào chút nguy hiểm nào. Tiểu Băng Quân hơi nhếch môi, hạ mí mắt, không nói gì. “Quân Nhi?” Thiên Mạch gọi. Vì thế Tiểu Băng Quân chỉ có thể không tình nguyện mở miệng: “Nhưng mà… thiếp cũng sẽ lo lắng cho chàng.” Nàng sợ hãi lúc hắn gặp nguy hiểm, bản thân cũng không ở bên cạnh hắn. Thiên Mạch giật mình hiểu rõ nàng băn khoăn cái gì, cười nói: “Nhân loại không gây thương tổn cho ta được.” Dùng khăn mặt chậm rãi lau khô tay nàng, hắn buông tay nàng ra, lại bị nàng bắt lấy, nắm chặt, sợ hắn đột nhiên biến mất. “Chàng từng bị bọn họ đả thương.” Tiểu Băng Quân nhớ tới một màn kia ở cung Thương Minh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn. Ngừng lại một chút, lại nhịn không được bổ sung, “Chàng không chỉ bị thương một lần.” Còn có con sói đen lần đó. Thiên Mạch buồn cười, rốt cục hiểu rõ sự bất đắc dĩ của Minh Chiêu khi bị mọi người bóc trần. “Quân Nhi!” Duỗi cánh tay ôm nàng vào trong lòng, hắn cười khổ vùi mặt vào nơi mềm mại thơm ngào ngạt giữa ngực và bụng nàng, “Đó là chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại ta có nàng, đương nhiên sẽ không để cho những chuyện ngoài ý muốn này xảy ra.” Hắn cũng không dám để cho nàng biết, chuyện ngoài ý muốn kia là hắn dung túng cho xảy ra. Thậm chí còn tình thế hỗn loạn trước mắt cũng là do hắn châm ngòi thổi lửa. Nàng đương nhiên sẽ không giận hắn, nhưng mà nàng sẽ thương tâm. Không nghĩ tới hắn cũng sẽ lộ ra bộ mặt giống như làm nũng, trái tim Tiểu Băng Quân lập tức mềm như nước, không tự chủ được vuốt tóc hắn: “Thiếp biết bản thân ở đây chỉ làm liên lụy mọi người…” Nàng nhẹ nhàng nói ra chuyện bản thân hiểu rõ, “Nhưng mà chàng không thể để cho thiếp đợi quá lâu, thiếp sẽ chịu không nổi.” Chờ đợi là thứ giày vò con người nhất, nhất là mang theo lo lắng chờ đợi. “Ừ.” Thiên Mạch đáp lại, từ trong lòng Tiểu Băng Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Còn có tỷ tỷ cùng điệt nhi chất nữ của nàng, nhà Tứ Nhi, đều ở cùng với nàng.” Những người khác thì thôi, phàm là có tiểu quỷ nhà Tứ Nhi ở đây, phỏng chừng làm cho người ngay cả thời gian lo lắng cũng không có. Nghe được không chỉ có một mình mình, lúc này Tiểu Băng Quân mới dễ chịu chút, nghĩ đến sự tùy hứng vừa rồi của mình, không khỏi thấy ngượng ngùng, vội vàng từ trong lòng Thiên Mạch thoát ra, ngồi xổm xuống bắt đầu nấu nước pha trà. Thiên Mạch lại khôi phục tư thế ban đầu, mỉm cười nhìn nàng, tư thái nhàn nhã, đâu nào còn bộ dáng làm nũng vùi mặt vào lòng người ta vừa rồi. Đun nóng, giã, nấu, múc, đổ… Mỗi một động tác đều đâu vào đấy, tuyệt đẹp động lòng người, Tiểu Băng Quân đặt toàn bộ tâm ý nấu tách trà này. Đợi cho lá trà ngâm ra sắc nước vàng nổi lên trên liền bưng đến trước mặt Thiên Mạch, hắn còn chưa uống, trong lòng đã được tình cảm ấm áp lấp đầy. “Nơi này nóng hơn so với quận Thành Sơn.” Tiểu Băng Quân vừa lấy cây quạt lụa quạt, vừa oán giận. Thiên Mạch thấy thế đột nhiên mới hiểu ra Ngôn Tứ vì sao đi tới chỗ nào cũng cầm theo cây quạt, không khỏi có chút buồn cười. Chính hắn không sợ lạnh nóng, thật xem nhẹ cảm thụ của nàng. “Chờ ta.” Hắn nói, giọng nói chưa hết, người đã không thấy, chỉ còn lại nhàn nhạt mùi xạ hương cùng mùi quế quấn giao, làm cho lòng người bỗng trở nên nhớ nhung. Tiểu Băng Quân đã biết về hắn, không còn giống như lúc trước không đoán được gì, cho nên cũng không kinh hoảng, chỉ bình tĩnh bỏ thêm rất nhiều mật ong vào trong tách mình. Tách trà còn chưa uống xong, Thiên Mạch đã quay lại, trong tay cầm hai bộ áo nữ xanh nhạt. “Đây là y phục do ngưng tụ ánh trăng mà thành, mặc vào chắc sẽ mát mẻ một chút.” Lần trước rõ ràng nói muốn đưa nàng một bộ, kết quả bởi vì nàng hôn mê mà quên rồi. Tiểu Băng Quân tiếp nhận, nhưng không lập tức trở về phòng thay, mà ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú vào Thiên Mạch, nhìn tới mức hắn không hiểu gì, mới lộ ra một nụ cười gần như lấy lòng, kề đến trong lòng hắn, nhỏ giọng bĩu môi. “Mạch, thiếp nhớ Đại Lang rồi.” Đối với sự thật Thiên Mạch và con sói đen là cùng một người, sau khi nàng khôi phục trí nhớ mặc dù cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không có cảm giác không thể tiếp nhận, thậm chí còn có chút may mắn. May mắn chính mình có thể cùng lúc có được cả hai. Thiên Mạch khẽ cương cứng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng nhạt trên trời, một hồi lâu mới không tình nguyện mà nói: “Trở về phòng.” Dừng một chút, rốt cục lại vẫn nhịn không được: “Ta chính là nó.” “Thiếp biết a.” Tiểu Băng Quân ngẩng đầu lên, đương nhiên nói, ngón tay vô thức cởi đai lưng hắn, lẩm bẩm: “Nhưng mà chàng trước kia cũng không nói cho thiếp biết.” Hại nàng vừa lo lắng vừa nhớ mong. Sợ nàng tiếp tục nói nữa, lại đi vào ngõ cụt giữa việc trước và sau khi mất trí nhớ, Thiên Mạch khẩn trương nói: “Cho nàng gặp nó.” Nói xong, nắm eo nàng, xoay mình trở về phòng. Buông Tiểu Băng Quân ra, để cho nàng thắp nến. Tiểu Băng Quân sợ bị người vô ý gặp được, thắp nến xong liền đi đóng chặt cửa sổ lại. Lúc xoay mình, con sói đen quen thuộc đã đứng trong phòng, lông rậm hoa lệ, khí vũ hiên ngang. Nàng ngẩn ngơ, trước khi kịp phản ứng người đã nhào tới, ôm chặt lấy cổ con sói đen, nụ hôn không đầu không đuôi liên tiếp hạ xuống, mãi đến khi hôn tới Thiên Mạch không vui trong lòng. Khẽ ngẩng đầu, hắn cao ngạo liếc Tiểu Băng Quân. “Nóng.” Rõ ràng sợ nóng như thế, lúc này trái lại không sợ nữa hả? Tiểu Băng Quân sớm không giống như lúc trước kính sợ hắn, nhìn thấy hắn tận lực tỏ vẻ, không sợ ngược lại vui vẻ, lại càng dính tới, nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn cọ loạn một hồi. “Đại Lang.. Mạch… Mạch, thiếp rất vui… Thiếp rất vui.” Một chút tình cảm dịu dàng bởi vì lời nỉ non của nàng mà tràn ngập dưới đáy lòng, Thiên Mạch hết cách, chỉ có thể dung túng cúi đầu, mặc cho nàng ôm vào trong ngực thân thiết. ——————————- Mùng mười. Uyển Dương hiếm khi đổ một trận mưa lớn, bắt đầu từ giờ Ngọ, liên tục kéo dài tới giờ Dậu cũng không dừng lại. Mưa làm những con đường vẫn luôn bụi mù trở thành những vũng lầy. Từ sau khi điện Hắc Vũ xảy ra nội loạn, thủ lĩnh của năm bộ nhất thời không động tĩnh đã đúng hẹn mà gặp vào thời tiết thế này. Điểm Thanh xá, Ngọa Vân ngự, Thiết Huyết đường, Chiến các, Quân yến. Nếu nói Hắc Giáp doanh nắm giữ tất cả sức chiến đấu vô địch của điện Hắc Vũ, như thế năm bộ phận này chính là đầu mối trí tuệ cùng năng lượng. Người ngoài chỉ biết Hắc Giáp quân, Nữ Nhân lầu, lại không biết điện Hắc Vũ có thể theo dõi thiên hạ chủ yếu nằm trong năm bộ này. Trên thực tế, Nữ Nhân lầu khiến người giang hồ nghe thấy hoảng sợ chỉ mới thành lập được hai mươi năm, là tổ chức lúc Thiên Mạch nhất thời hứng khởi mà lập. Ở trong mắt mấy bộ này bất quá chỉ là trẻ sơ sinh mà thôi. Người tới đầu tiên chính là một thư sinh áo sam màu xanh, nhìn qua bất quá bộ dáng mới đầu 30, thân hình gầy yếu đơn bạc, diện dung tuấn tú, có chút trắng xanh. Hắn một mình một người cầm dù lững thững mà đến, mưa bắn tung tóe ẩm ướt vạt áo thanh sam, làm cho người ta cảm thấy cô đơn lạnh lẽo bội lần. Lên đến trên lầu, hành lễ với mọi người, sau đó ngồi yên ở một góc nâng trà nhìn mưa rơi trên mái nhà, ngôn hành cử chỉ đều chỉ thấy là một người yếu đuối nhún nhường, ai cũng không thể tưởng tượng được hắn chính là đường chủ Thiết Huyết đường, phụ trách hình phạt ở điện Hắc Vũ – Bạch Văn Sinh, sát tinh trong điện người người nghe thấy run sợ. Hắn chân trước mới vừa tới, sau lưng lại có hai người cùng đi. Một người mặc áo tơi đội nón, ống quần xắn cao, thân hình cao lớn khỏe mạnh, chân giẫm đầy bùn. Người còn lại thân hình tính ra nhỏ gầy, mưa lớn như vậy, đã không lấy ô dù cũng không mặc áo tơi, chỉ che một chiếc lá sen xanh mượt khổng lồ trên đầu. Hai người sóng vai mà đến, chờ đến lúc lên lầu, Minh Chiêu cùng Tử Tra Hách Đức mới nhìn rõ diện mạo hai người, không khỏi có chút kinh ngạc. Vị cao lớn toàn thân y phục thô ráp, dung mạo bình thường, giống như một nông phu bình thường nơi ruộng quê. Một vị khác mặc dù bộ dáng mi thanh mục tú, nhưng như là cho tới bây giờ không ăn cơm no vậy, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, có điều một đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt cuồn cuộn, làm cho người ta trong lòng không tự chủ được trở nên khẩn trương. Ngôn Tứ ở trên lầu liên tục tiếp đón trà nước, nhìn thấy hai người, tươi cười trên mặt ngưng lại. Không dám thất lễ, vừa thu lại cây quạt để ở sau lưng, người đã đi nhanh tới chào đón. “Ngôn Tứ gặp qua Các chủ.” Vẻ mặt nàng nghiêm túc, chắp quyền thi lễ, đâu nào còn bộ dáng bê bối trêu người thường ngày. Hóa ra đại hán giống nông phu kia là các chủ Chiến các của điện Hắc Vũ – Chiến Cửu Thiên. Chiến các phụ trách huấn luyện chọn lựa các loại nhân tài, kiêm nghiên cứu quân sự cùng chiến thuật đối địch hữu hiệu nhất, là nguồn gốc lực lượng cường đại của điện Hắc Vũ. Bọn người Nữ Nhân lầu Ngôn Tứ, Yến Cửu từ đây mà ra, bởi vậy Ngôn Tứ đối với Chiến Cửu Thiên cực kỳ kính sợ. Nam tử toàn thân cổ hủ cùng đi với hắn kia là Yến chủ Quân yến – Đạm Đài Nguyệt. Ngôn Tứ không biết. Xem xét từ y phục tới dung mạo, ai có thể đoán được, hắn chính là nhân vật thủ lĩnh phụ trách toàn bộ tiền tài chi phí vận chuyển khổng lồ của điện Hắc Vũ. Chiến Cửu Thiên ừm một tiếng, không nói nhiều, dắt Đạm Đài Nguyệt đi nhanh mà vào, cũng bình tĩnh hành lễ với Thiên Mạch cùng với những người khác đang bất động trong phòng khách. Ba người tới trước mặc dù chưa từng thấy qua diện mạo Thiên Mạch, chỉ liếc mắt một cái liền không nhận nhầm. Thiên Mạch đơn giản giới thiệu Minh Chiêu và Tử Tra Hách Đức với bọn họ, sau đó để cho hai người tự tìm chỗ ngồi. “Văn Sinh cùng Đạm Đài động qua chân khí.” Nhìn Ngôn Tứ tự tay bưng trà tới trước mặt hai người, sau đó lập tức lui sang một bên, Thiên Mạch mới thản nhiên nói. Bạch Văn Sinh mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận. Nhìn ra được, hắn cũng là người kiệm lời. Trái lại Đạm Đài Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười tự mãn, cười hì hì nói: “Có người tự động đưa tiền tới cửa, sao có thể không thu.” Tất cả mọi người biết hắn là nhân vật cho dù tiền trong túi ăn mày cũng phải khều ra vài đồng, không có mắt mới đi trêu chọc hắn. “Người phương nào?” Thiên Mạch nói. “Tập kích ta là người giả dạng người Ba Thuật.” Đạm Đài Nguyệt đáp lại, nói xong nhìn Văn Sinh, “Bạch Sinh, bên ngươi là người nào?” “Dư nghiệt Bách Hoa giáo, Tiển nhân, Phong Ấp Vô Ương.” Bạch Văn Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói, người hiểu hắn lại biết, hắn tất nhiên là dùng thủ đoạn phi thường mới có được đáp án này, độ chính xác rất cao. “Phong Ấp Vô Ương không ra tay.” Không chỉ không ra tay lại còn vừa cười vừa dụng hình tra khảo. Đạm Đài Nguyệt rùng mình một cái, quay đầu nhìn Chiến Cửu Thiên, “Lão Chiến, sao ngươi không gặp phiền toái?” “Ta một không tiền bạc, hai không đắc tội với người, sao lại gặp phiền toái?” Chiến Cửu Thiên mặt không chút thay đổi nói. Đạm Đài Nguyệt nghẹn lời, phẫn nộ sờ sờ mũi, trong lòng thầm hối hận. Biết rõ người này mở miệng chỉ biết nghẹn chết người lại còn đi trêu chọc, không phải tự làm mất mặt là gì. Kỳ thật không hỏi cũng biết, ngoại trừ Nữ Nhân lầu, Hắc Giáp doanh, chỉ có Quân yến hắn cùng Thiết Huyết đường là rêu rao nhất, ba bộ còn lại, đừng nói người ngoài, ngay cả Ngôn Vệ cũng mò mẫm không rõ ràng lắm, nói gì đến chặn đường tập kích. “Thành trì, chiến hỏa đóng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.” Ngay tại lúc không ai nói gì, một giọng nói phong lưu rõ ràng từ bên ngoài truyền vào. Hai bàn tay thon thon một trái một phải vén màn trúc lên, một nam tử áo tay dài đến lưng, giũ giũ chiếc dù tự nhiên bước vào, vái chào Thiên Mạch đang ngồi xa xa ở chính giữa, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh. Ngoài màn trúc, một mỹ nhân áo đỏ váy xanh, tóc mây búi theo vào. Nghe tiếng dây đàn kéo, sáo trúc làm bạn, âm thanh da diết thanh mềm ngọt ngấy quyện cùng tiếng mưa, mông lung ánh đèn. “Thanh lâu là thế này a.” Mỉm cười nhìn Ngôn Tứ, nam nhân nói. Ngôn Tứ bị ánh mắt đào hoa của nam nhân nhìn làm đầu óc mê muội, nhất thời nhớ tới một người, vị này tất nhiên là Minh Huyền chủ làm say đắm vô số nữ nhân mà tiểu Thập Nhị từng nhắc qua.