Ba ngày sau, Hoàng lão đầu quyết định rời khỏi. Lần này lão ghé thăm, đầu tiên là thăm hỏi Khương Ly, sau đó là mang về chút vật tiếp tế cho số cư dân ít ỏi còn lại trong thôn. Người về già, thường sẽ tích đức, càng hơn nữa trân trọng tình cảm. Mấy ngày ở cố hương, Hoàng lão đầu xin trọ cùng hắn một căn nhà tranh, giong đèn tới sáng tâm sự. Lão kể về mấy năm nay lăn lộn nơi đất khách quê người, kể về con cháu, kể về tuổi già hoài niệm, còn Khương Ly thì lẳng lặng ngồi nghe. Hạ Tuyết Đình cũng đi rồi, nàng dẫn theo chút Thanh Thạch Thành thổ sản tặng cho Khương Ly, rồi không tiếp tục để ý hắn. Nàng là Thanh Thạch phái đệ tử chân truyền, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là tu luyện, không thể vì chút việc vặt mà ảnh hưởng tiến độ. Hơn nữa, vì bảo hộ nàng, sư phó thậm chí sai phái một vị Kim Thân cảnh ngoại môn trưởng lão làm hộ pháp, nàng rảnh nhưng người ta không rảnh nên vẫn là sớm về môn phái tốt nhất. Sáng sớm tuyết rơi dày đặc, một đoàn người ngựa chầm chậm theo quan đạo ly thôn, cửa thôn cây mai già, lác đác vài người đưa đón. Trong đó một gã trung niên, mái tóc lốm đốm bạc, tựa lưng vách nhà tranh lặng thinh. Cũng không có đi nhìn liếc xe ngựa dần xa, nỗi lòng mảnh mảnh mông lung, thì ra đây là phàm nhân cảm giác, hắn chợt ngước nhìn trắng xóa tuyết rơi nở nụ cười, một cái không xóa nổi bi ai nụ cười. Nơi xe ngựa, Hoàng lão đầu thở dài, nhìn trước mặt thiếu nữ muốn nói gì lại thôi. Hồi lâu hắn mới nhẹ giọng: “Hạ chất nữ, ngươi cứ như thế cùng Khương lão đệ, có phải chăng quá mức, dù sao…….” Thiếu nữ không trả lời, hai mắt vẫn như cũ ngóng trông về phía xa xa thôn nhỏ. Mãi đến khi khung cảnh khuất bóng nơi tuyết trắng mới nhẹ giọng: “Ta cùng Khương Ly thúc, đã không phải là người của một thế giới..” Hoàng lão đầu nhíu mày, không hiểu, lão cho rằng thời gian trôi qua, tâm tính tầm nhìn của con người sẽ thay đổi mà thôi. Năm đó lão vốn là một tên thủy mặc họa sư, gia cảnh khốn khó, nhờ bán tranh của Khương Ly mà giàu có, nên kiêu căng không coi ai ra gì, lên đại thành kinh doanh càng thêm thuận buồm xuôi gió, kết giao quyền quý gia tộc cũng càng thấy mình cao cao tại thượng. Nhưng đến khi vợ mình tuổi già chết đi, tuổi già cô đơn mới biết, thực ra danh vọng, tiền bạc chỉ như phù dung mà thôi, tình cảm mới là thứ chân chính tốt đẹp. Theo hắn thấy, Hạ Tuyết Đình đây hẳn vì thân thế chợt trở thành phú quý nên coi thường Bạch Lão đệ bần hàn đi. Thầm nghĩ, nàng ta sai rồi, quen biết mười mấy năm, hắn vẫn luôn biết Khương lão đệ bất phàm, từ hành vi cử chỉ, đối nhân xử thế đạm bạc, rồi cả những bức tranh mà hắn vẽ đều mang theo một loại ý vị mà không họa sư nào học tập được. Lên Thanh Thạch thành, hắn quen biết nhiều quyền quý, thậm chí có cả võ giả gia tộc, những tên võ giả kia mỗi lần nhìn thấy Khương Ly tranh vẽ đều xuýt xoa hỏi mua, thậm chí đem coi thành trân bảo. Vì thế hắn từng nghĩ Khương Ly phải chăng là tị thế cao nhân, nhưng nghĩ tới tấm kia già nua khuôn mặt, chợt lắc đầu, có lẽ Khương lão đệ hẳn là phàm nhân bên trong một cái kỳ nhân đi. Mặc kệ Hoàng lão đầu nghĩ gì, Hạ Tuyết Đình vẫn im lặng, hai vai trũng xuống, nhìn ngoài trời bông tuyết lất phất bay. Nghĩ đến năm đó lần đầu gặp Khương Ly thúc, khi ấy hắn vẫn là một vị thanh niên, đôi mắt giống như sao sa. Khương Ly thúc tài cao hiểu rộng, cái gì đều biết, từ nhỏ đến lớn mỗi khi gặp phải khó khăn, Khương Ly đều có thể giúp nàng làm được. Nàng muốn mùa thu cây mai già lá khô không rụng hết, Khương Ly liền có thể khiến lá non đâm chồi, mai vàng nở hoa. Nàng muốn mùa đông Vị Hà mặt sông không đóng băng để câu cá, Khương Ly có thể phất tay đem vốn băng phong mặt sông trở thành một vũng nước, để nàng thỏa thích chơi đùa. Nhưng theo tuổi tăng dần, cũng tiếp xúc với càng nhiều võ giả, Hạ Tuyết Đình ý thức được, Khương Ly cử động, đều là dỗ dành con nít tạp kỹ. Nàng trong môn phái gặp phải chấp sự trưởng lão, không ai có thể khiến cây già mùa thu nở hoa, cũng không ai có thể chớp mắt đem sông băng biến thành dòng nước. Nếu làm được thì chỉ có thể là trong truyền thuyết Chân Nhân, nhưng Chân nhân trong mắt nàng ai không phải cao cao tại thượng, hùng bá một phương. Còn Khương Ly thúc, nàng thật không dám đem cùng Chân nhân so sánh với. Hạ Tuyết Đình mắt đẹp khẽ khép hờ lâm vào hồi ức. Năm đó nàng đại ca lên Vị Thành ở một cái võ quán tập võ, vì thành tích ưu tú mà được chọn đi khảo hạch Thanh Thạch môn. Hạ Bình Thiên khảo hạch rất tốt, lại thêm hắn mang theo bức tranh được khảo hạch trưởng lão yêu thích mà được nhận vào nội môn. Mấy năm trước, một phần vì yêu ma hoành hành, một phần vì Hạ Bình Thiên tại môn phái có chút địa vị liền đón Hạ gia già trẻ lớn nhỏ đến Thanh Thạch thành hưởng phú quý. Mà Hạ Tuyết Đình cũng như nguyện được Ngũ trưởng lão Bạch Duyên Hề thu nhận làm quan môn đệ tử, bắt đầu ước mơ trở thành cường đại võ giả. Nàng không phụ ân vun đắp, tu luyện mấy năm tốc độ như gắn tên lửa bay lên, ngắn ngủ ba năm đã là Đồng Nhục cảnh trung kỳ, xứng danh thiên chi kiêu nữ, địa vị lên cao như diều gặp gió. Địa vị càng cao càng biết nhiều tin tức, mấy năm gần đây Thanh Thạch phái bên ngoài nhìn phong quang vô hạn, nhưng thật sự nguy cơ trùng trùng. Nghe nói môn phái cường đại chỗ dựa nay đã không còn, môn chủ Diệp Trường Sinh tuổi thọ gần cuối bế tử quan cầu đột phá, đại trưởng lão Dương Khai, sự phụ nàng lâu dài nhận nhiệm vụ vây quét Kiếp tộc. Trong phái chỉ còn vài ba vị Ngọc Mệnh cảnh tọa trấn. Tại thời gian Kiếp tộc hoành hành, Thanh Thạch phái phải đứng ra chống đỡ, hơn nữa còn bị Vị Hà Quận các thế lực lớn chèn ép, tình cảnh nguy hiểm vô cùng. Chính bản thân nàng là Thanh Thạch phái thành viên, cũng không thể tránh khỏi đoạn này nghi cơ. Nên nàng lần này cố ý cùng Khương Ly xa lánh, một phần vì cả hai đã không cùng thế giới một phần không muốn hắn cuốn vào vòng xoáy này bên trong. Thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng cũng đâu thể khiến người ta vô tình. Chợt nghe Hoàng lão đầu muốn về thăm quê, nàng nảy ý đi theo, miệng bảo muốn nhìn ngắm cố hương, nhưng trong lòng thì nhớ mãi không quên một cái đơn bạc bóng hình. Nhưng khi gặp lại Khương Ly, nhìn tấm kia già nua yếu ớt khuôn mặt, nàng cũng ảm đạm thở dài. Xe ngựa càng đi, đã khuất đâu còn bóng dáng. Nơi gốc mai già, Khương Ly ngồi lặng ba ngày, ba ngày sau hắn phát bệnh. Khương Ly ốm, đến Thiên Hương thôn mười mấy năm, lần đầu tiên hắn ốm. Hắn ốm không phải vì thân thể suy yếu, mà là vì tâm tình sầu nặng. Bảy ngày trôi qua, Khương Ly gầy đi rất nhiều, hắn theo lừa đen đi ra sông Vị Hà, lấy giấy bút lại muốn vẽ tranh. Giữa mùa đông tuyết càng nặng hạt, mặt sông vị hà đóng một lớp băng dày, Khương Ly lê xiêu vẹo thân thể, tay run run cầm bút, lâu lâu ho khan mấy tiếng khó khăn. Đứng bên cạnh lừa đen cũng lo lắng kêu nhẹ vài tiếng, ý hỏi có sao không,còn vẽ tranh được chăng? Khương Ly không quay đầu nhìn nó, dốc hồ lô uống ngụm rượu, cầm bút lên hướng phía trước. Hắn nhắm mắt thu về tinh thần, chợt đặt bút vẽ xuống. Bút lông chậm rãi vẽ trên mặt giấy, chầm chậm, hắn muốn tìm lại cảm giác của mấy năm trước, muốn nghe lại bài đồng dao, muốn tìm về cái kia sâu thẳm mà bi ai tiếng thở dài. Nhưng là ba năm qua, chưa lần nào hắn có thể tìm lại được. Võ giả trên đường, ngộ đạo là thứ khó cầu, đôi khi có người bất giác ngộ đạo, tu vị phi thăng, ngày đi ngàn dặm, nhưng có người cả đời không thể ngộ đạo một lần. Ba năm trước, hắn gần như đang ngộ đạo, chỉ tiếc bị một đám Kiếp đồ quấy rối, từ đó cơ duyên tan mất. Lúc này hắn cánh tay gầy trơ xương, thân hình run run run trước gió. Khương Ly đôi mắt nhắm lại, dùng hắn còn lại suy yếu tinh khí thần để vẽ. Này một vẽ là thương hải tang điền Này một vẽ là võ lộ cô đơn Này một vẽ là phàm nhân tịch mịch Này một vẽ………….. Bành Nét bút cuối cùng điểm thành công, mảnh giấy vỡ tan thành mảnh bụi, chỉ để lại một vòng tròn lơ lửng giữa không trung. Vòng tròn này bên trong, Khương Ly thấy được hư huyễn thấy được chân thật, thấy được sinh tử li biệt, thấy được viên mãn. Đúng vậy, Viên mãn, hắn Bất Diệt chân ý dừng ở đại thành cảnh giới năm mươi năm, một bức vẽ này liền viên mãn. Võ giả tu hành, ban đầu tu thân thể, luyện da như thiết, máu thịt như đồng, xương cốt như bạc, sau đó ngưng tụ kim thân, cuối cùng nhục thân như ngọc, đối ứng với năm đại cảnh giới. Người đến Ngọc Mệnh cảnh chính là thân thể phàm nhân cực hạn, gánh chịu lớn lao sức mạnh. Đem thân thể thiên chùy bách luyện xong xuôi, võ giả bắt đầu cảm ngộ chân ý, chân ý nhập môn lại tìm kiếm quan tưởng pháp quan tưởng chân thân. Chân thân vừa thành, độ qua chân thân kiếp, là bước vào Chân Nhân hàng ngũ. Chân Nhân cường giả, đạp không mà đứng nhìn xuống thế gian phàm nhân sâu kiến. Mà Chân Nhân cảnh mới bắt đầu chân ý nhập môn, muốn đột phá nhị phẩm, phải đem chân ý ngộ đến đại thành, muốn đột phát Tam phẩm Chân Vương trước phải đem chân ý tu thành viên mãn. Mà chân ý viên mãn phía trên cấp bậc gọi là Đạo ý. Đạo ý, chính là đại đạo chi ý, thế gian ba ngàn đại đạo, muốn cảm ngộ một đầu đại đạo, là cỡ nào gian nan. Cho nên tầm thường Tam phẩm Chân Vương đa số chỉ có Chân ý viên mãn cảnh giới, hiếm người ngộ được đạo ý. Mà Khương Ly hôm nay, cảm ngộ ra viên mãn chân ý, để một đám Nhị Phẩm chân nhân nếu biết phải trợn mắt há mồm. Vừa lúc vòng tròn vẽ xong, bỗng nhiên nằm yên trong túi trữ vật thanh tàn kiếm tự động bay ra, đâm thẳng về kia lơ lững vòng tròn. Một luồng thao thiên ma khí hiển hiện, mây đen che kín thiên hương thôn bầu trời. Mà Khương Ly tinh thần bị kéo vào tối tăm không ánh sáng không gian.