Ps: Không hiểu tại sao ta lại không bỏ được, chắc có lẻ do viết một thời gian cùng quen tay nên rất khó sửa. Không hoàn toàn nhưng chương này ta giảm cv xuống tới thấp nhất rồi đó ạ. Ta cố gắng sắp xếp lại câu cùng văn phong cho dễ đọc hơn, cùng dễ hiểu hơn. Truyện ta miêu tả hành động chi tiết nên không thể không dùng từ hán vào tránh truyện bị lặp từ cùng ngượng mồm. Nói thật là nó không dể để thay đổi. Hiện tại ta chỉ làm được có như vậy. Các Đh hãy thông cảm cho ta. Đa tạ. -_- - -------------------------------------------------------------------------- Phía dưới rồn ràng từng giọng nói vang lên sôi nổi, ai ai cũng muốn được đi lên giao đấu, giống như muốn khẳng định thực lực. Trong những người quân sỉ ưu tú nhất đều dễ dàng được chọn hơn hẳn. Mạc Bính Thiên không quá khó khăn để lựa chọn, toàn bộ đều theo hắn chinh chiến nhiều năm nên nắm rõ được thực lực từng người. Cuối cùng hắn đưa tay lên cao hướng về phía xa một người nam nhân hai mắt nhắm chằm không quan tâm xung quanh ồn ào. Lúc này bên cạnh hắn từng ánh mắt tiếc nuối dần lộ rỏ, hắn cũng như nhận biết được tình hình. Bước chân hắn nhẹ nhàng di chuyển hướng về phía sàn đấu trung tâm. “Lục Nhĩ Vương, Đấu Sư cảnh đệ tam trọng. Mời chỉ giáo”. Không kéo dài thêm, hắn mở đầu giới thiệu tên cùng cảnh giới để phía dưới những người trong làng nhận biết để lựa chọn người phù hợp, tránh việc chênh lệch thực lực quá nhiều như thế không công bằng. Như thường lệ, trên tay hắn nắm chặt trường thương đưa ra phía sau cùng một tay còn lại đưa ra phía trước giống như mời. Thân thể cao hơn 1m8 cùng tư trang là từng mảnh chiến giáp có chút cồng kềnh nặng nề, hắn chắc chắn là một người tiên phong mới chuẩn bị như vậy. Thân thể cao lớn cùng cường tráng đúng như chữ "Vương" có trong tên hắn, lần đầu nhìn thấy không khác gì một bức tường cứng khó có thể xuyên qua. Gương mặt hắn thon dài có chút kéo nhọn phía cằm, làn da ngăm đen cùng ngủ quan quá mức tương đồng với hai cái tai lớn. Cặp mắt thon dài cùng con ngươi màu lam màu nước biển âm trầm, phía trên hai hàng lông mày mày sắc bén như kiếm trải dài qua phía đuôi mắt. Mũi cao cùng khuôn miệng có chút rộng. Phía dưới có một bóng dáng nam nhân bước chân đi tới, trước mắt một người thân thể cao gần 1m8 với trang phục áo quần bình thường, ống tay áo dài rộng màu xám với một tấm vải mỏng buộc thắt ngay tại thắt lưng cùng chiếc quần màu đen dài rộng, phía dưới ống chân buộc sát. “Thuấn Thiếu Thiên, Đấu Sư cảnh đệ nhị trọng. Xin chỉ giáo”. Đáp lời. Thanh âm to lớn cùng tràn đầy sức mạnh, gương mặt hắn không có một chút biểu cảm lo lắng, mà có chút gì đó phấn khích. Trên tay đại đao hướng phía sang ngang chỉ lưởi đao xuống gần chạm đất, tư thế không có một điểm yếu. Quan sát nhau một hồi lâu như muốn cảm nhận thực lực, từng ánh mắt liên tiếp quét qua thân thể phân tích từng khả năng. Tên quân sỉ có chút không chịu đợi lâu liền chạy tới. Quét mạnh trường thương ra phía trước 180 độ mang theo cự lực mạnh mẻ. Trường thương quét tới hắn khoảng cách chưa tới một cánh tay hắn không quá nhanh nhạy phản ứng. Thân thể hắn điểm nhẹ một cái liền quay qua hướng thân đao đở lấy hóa giải. Mở đầu không ai tung ra chân chính thực lực mà chỉ đơn thuần sức mạnh cơ bắp mà thôi. Cảm nhận thực lực ngang bằng liền nở ra một nụ cười nhẹ. Đưa tay đẩy lưởi thương ra phía ngoài, nhanh chóng hướng đại đao quét ngang qua với tốc đệ nhanh liền để lại tàn ảnh phía sau. Lưởi đao to bản đánh mạnh trực diện vào. Cảm nhận thấy uy hiếp Lục Nhĩ Vương liền đạp mạnh hai chân xuống nền đất đẩy mạnh cơ thể nhảy lùi ra sau mấy bước tránh né. Nhận thấy công kích vô hiệu Thuấn Thiếu Thiên thình lình nhanh chóng bước lên vài bước quét đao hướng ngược lại. Lục Nhĩ Vương tựa như giật mình, vừa rồi hắn chỉ mới tránh né liền bị nhận biết hướng ngược lại công kích. Không tránh né kịp hắn liền mạnh mẻ vung mạnh trường thương va chạm vào. Cự lực mạnh mẻ đối nghịch đẩy mạnh cả hai văng ngược ra ngoài gần 5m. Bộc Pháp Đao! Thi triển vỏ kỷ tiếp tục thăm dò thực lực người kia, xác định chính xác thực lực. Hắn không muốn phải dùng lấy bộ kia đao pháp quá mức nguy hiểm, không điều khiển tốt liền thương tổn người kia liền không tốt cho lắm. Ngay lúc vừa va chạm chưa tới một tức hô hấp, hắn liền bước tới một bước cùng thu lấy đại đao nhanh chóng hướng phía khác công kích. Ngay từ lúc đưa ra bên ngoài liền có thể cảm nhận thấy một điểm mạnh Hồn Lực đổ dồn vào gia tăng lấy đâu chỉ mấy lần uy lực. Gương mặt hắn vẫn y nguyên không một điểm biến động, quan sát kỷ càng từng hành động đối phương. Hàng Phá Thương! Cảm nhận thấy nguy hiểm, Lục Nhĩ Vương liền thi triển vỏ kỷ chặn lại. Hắn thương pháp tu luyện chưa quá mức cao siêu nhưng vẫn đủ để dùng tới, vỏ kỷ này hắn từ nhỏ luyện tới mức nhuần nhuyển rất phù hợp để ứng phó lấy công kích thiên hướng mạnh mẻ như đại đao. Không phải khắc chế hoàn toàn nhưng vẫn có thể hóa giải một phần nhỏ, chừng đó cũng đủ để có thời gian suy nghĩ cùng hướng công kích đánh trả. Thân thể quay ngược một vòng cùng hai tay nắm chặt trường thương điểm mạnh một bước chân lùi ra sau như tạo một điểm tựa giữ vửng. Thân thể đứng thẳng phát lực ngay từ phần thắt lưng xoay qua mạnh một cái, tốc độ hắn đánh tới cực kỳ nhanh, với mắt thường quan sát cảm nhận thấy trường thương như lộ ra hình vòng cung cùng lưỡi thương tạo ra một hình bán nguyệt tàn ảnh sáng chói trông rất sắc bén. Bành bành! Ngay lúc va chạm có thể cảm nhận lấy cự lực cắn trả mạnh mẻ lên lòng bàn tay rân rân. Phía trên sàn đấu in rõ bốn dấu chân như sụp xuống tạo thành một hố nhỏ. Phải công nhận đại đao đơn đấu công kích quả thật vượt trội hơn nhiều. Hắn vừa thi triển vỏ kỷ cùng mượn điểm tựa bộ pháp nhưng vẫn chịu phải một chút yếu thế. Thân thể nhanh chóng bị đảy lùi ra sau mấy bước mới ổn định. Phá Ảnh Bộ! Nhận thấy có lợi thế Thuấn Thiếu Thiên liền tung ra bộ pháp nhanh chóng tiếp cận lấy. Tới thời điểm này hắn tu luyện chưa đủ để so sánh với Phong Thần nhưng có thể chắc chắn tiến bộ không ít, chưa quá thành thạo nhưng đủ để dùng cho cự ly gần. Phát lực nhẹ nhàng vừa đủ để tiếp cận. Tốc độ bộ pháp này mang lại đâu chỉ nhanh tới cực điểm, lóe lên một điểm liền biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ngay trước mặt. Lục Nhĩ Vương thân thể bị đẩy lùi còn chưa ổn định liền bị tiếp cận ngay phía sau lưng, gần như cơ thể không phản ứng kịp thời. Thân thể hắn căng cứng không nghe theo điều khiển. Đại nảo hắn còn chưa nhận thức được vừa rồi chuyển động liền không còn cảm nhận thấy Thuấn Thiếu Thiê phía trước. “Ngươi thua rồi”. Phía sau lưng hắn, Thuấn Thiếu Thiên đưa tay ra đở lấy. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Lục Nhĩ Vương, thân thể nhanh chóng dừng lại. Chưa biết chuyện gì xảy ra liền nghe thấy một cái thanh âm từ phía sau lưng truyền tới. Ngay lúc thân thể dừng lại hắn mới nhận biết được người kia đang đở lấy thân thể từ phía sau. Nếu là một trận sinh tử chiến liền dễ dàng bị giết chết từ phía sau. “Vừa rồi là?”. Không phủ nhận lấy. Gật đầu một cái liền thu lại võ hồn. Thân thể nhanh chóng quay lại hướng ánh mắt ngạc nhiên, muốn sáng tỏ vừa rồi có chuyện gì xảy đến. “Chỉ là một cái bộ pháp mà thôi”. “Ngươi thương pháp còn quá mức non yếu, so với lão sư ta không khác gì một trời một vực. Thực lực ngươi không yếu nhưng quá mức thiển cận. Quá dễ đoán”. Hắn không quá chú trọng vào tới, nhanh chóng quay người đi xuống để lại phía trên Lục Nhĩ Vương đứng tại. Bước chân hắn nhẹ nhàng đi tới cùng thanh âm không quá to lớn vang vọng tới đủ để một mình hắn nghe tới. Không phải vì khinh thường hắn thực lực mà là đúng sự thật như vậy, không khác biệt. Lời nói có chút nặng nhưng như thể đủ để hắn phải nhận thức lại. Thân thể hắn đựng tại một lúc hướng ánh mắt về phía Thuấn Thiếu Thiên đi xuống. Không biết phải nói gì. Thực lực hắn trong đám quân sỉ có thể xem là mạnh nhưng đối mặt với người kia quá mức thua kém. Chưa tới 2 phút liền dễ dàng bị đánh bại. Chưa kể hắn còn hơn một cái tiểu cảnh giới, như vậy đủ để khẳng định hắn thực lực nhưng không phải cứ cảnh giới cao đại biểu thực lực mà có nhiều yếu tố quyết định. Đúng như lời nói, hắn quá mức chú trọng vào trận chiến mà thiếu phán đoán cùng cảm nhận. Cảm giác có chút hụt hẩng. Quay người đi xuống, rời khỏi sân đâu. Phía dưới đám quân sỉ nhanh chong vây quanh cùng ánh mắt rất kinh ngạc, không phải vì hắn thua mà là vừa rồi quỷ dị di chuyển. Đâu chỉ có một mình hắn ngạc nhiên mà bao quát toàn bộ. Ngay cả Mạc Bính Thiên cũng một dạng biểu cảm. Cái này có thể so sánh cùng nhiều bộ pháp đế quốc tu luyện. “Vừa rồi cái gì di chuyển?”. Nghe thấy đám người hỏi tới hắn lắc đầu một cái khẳng định không biết. Hắn có hỏi tới nhưng nghe câu trả lời quá mức hời hợt, không chắc chắn. Sắc mặt hắn có chút trầm xuống nhưng nhanh chóng giản ra nở lấy một nụ cười. Mặc dù bị đánh bại nhưng hắn nhận được một cái được xem như chỉ điểm. Như vậy cũng đủ để hướng tới một cái khác con đường tu luyện. “Thuấn Thiếu Thiên huynh đệ, ta Doãn Lý Huỳnh, Đấu Sư cảnh đệ tứ trọng, võ hồn Hổ Phách Đao xin chỉ giáo”. Phía dưới bàn tán rôm rả về trận chiến vừa rồi, cảm giác có chút gì đó không thỏa mản. Quá mức nhanh đi. Thực lực cả hai chênh lệch không quá nhiều nhưng thua vẫn là thua không thể nói gì thêm. Chỉ còn cách thừa nhận. Lúc này một thanh âm to lớn vang vọng bao phủ toàn bộ. Phía xa một trung niên nhân ước chừng gần 40 tuổi đứng dậy đưa tay ra như mời lấy. Người này tu luyện đao pháp từ lúc lên 5 tuổi, cho tới nay cũng khoảng chừng 30 năm, khả năng nắm giử cùng điều khiển rất điêu luyện. Trên gương mặt có chút tự tin cùng nụ cười nhẹ nhàng. Hắn trong đám quân sỉ thực lực thuộc top 50 người mạnh nhất cùng khả năng đồng giai vượt trội hoàn toàn. Lợi thế từ Võ Hồn tới đao pháp mạnh mẻ. Hắn được nhiều lần hoàng đế khen ngợi cùng khả năng chiến đấu thuộc hàng đầu. Thân thể không quá to lớn khoảng chừng 1m7 cùng cơ bắp cuồn cuộn trông rất rắn chắc. Làn da màu nâu nhạt khác biệt cùng bộ giáp trông như trang phục bình thường rất nhẹ nhàng, chất liệu nó được làm ra bằng da Hung Thú cùng một chút tinh thạch cứng rắn mài mòn chế tác. Gương mặt chử điền cùng ngủ quan cân đối trông rất dễ nhìn. Toát ra một cảm giác hùng dủng. Gật đầu! Phía xa, Thuấn Thiếu Thiên bước chân đi xuống gần tới nơi thì nghe thấy từ phía sau truyền tới một thanh âm mời gọi hắn. Dừng lại bước chân hắn quay đầu nhìn qua, nhận thấy vị kia trung niên nhân sắc mặt hồ hởi muốn cùng hắn so tài. Cùng một dạng Võ Hồn, thông qua trận chiến có thể nhận thấy bản thân có điểm thiếu sót. Không một điểm suy nghỉ, Thuấn Thiếu Thiên liền gật đầu đồng ý. Quay người hướng bước chân lên phía trên sân đấu. Quả thật trận vừa rồi cảm giác có chút thiếu sót, thực lực hắn còn chưa tung ra hết liền thắng, muốn một cái đối thủ mạnh mẻ hơn để rèn luyện. Quá hợp ý hắn. Trên sân đấu vị trí trung tâm hai người trên tay đại đao nắm chặt đưa ra một bên quan sát lẩn nhau, không phải vì muốn dò xét chính xác thực lực mà là một loại trao đổi thứ gì đó. Bộc Pháp Đao! Thể Đao! Hai người như hiểu ý, cùng một lần hướng tới. Thi triển lấy vỏ kỷ mạnh mẻ đánh tới. Khác hoàn toàn, ngay từ lúc bắt đầu liền tung hết toàn bộ thực lực ẩn giấu. Từng sóng Hồn Lực tỏa ra xung quanh nhưng từng đợt thủy triều lớn. Xung quanh không khí có chút ngưng trọng hẳn lên. Trên tay nắm chặt lấy Võ Hồn chạy tới. Bành bành! Cả hai cái vỏ kỷ tựa như có điểm tương đồng, đều dùng cự lực mạnh mẻ thi triển cùng một thứ tinh túy khác biệt từ nó mang lại, vung mạnh lấy lưởi đao theo từng quỷ đạo khác nhau. Thể Đao một cái đặc biệt vận dụng, không phải chủ yếu công kích mà là dùng để phòng ngự, hắn không nhanh chóng công kích mà muốn cảm nhận lấy Thuấn Thiếu Thiên uy lực. Nhận thấy đối phương như muốn thử, hắn trên mặt nở ra nụ cười nhẹ ẩn ý hướng tới. Lưởi đao quét mạnh từ bên phải qua tới khoảng cách 2m, tay phải từ vị trí trung tâm như tuột xuống phía dưới chuôi đao. Tại vị trí này mượn lấy điểm tựa phát lực. Doãn Lý Huỳnh sắc mặt đột biến. Đâu có như vậy dễ dàng, từ một cái bình thường công kích liền thay đổi vị trí nắm nhanh chóng tạo thành một trình độ hoàn toàn khác biệt, cảm nhận được cảm giác như mách bảo hắn. Thân thể gồng lấy căng cứng thúc đẩy toàn bộ cự lực thân thể duy trì, chân trái bước lùi một bước tạo điểm tựa vửng chắc cùng chân còn lại trụ vững. Hai tay nắm lấy từng vị trí riêng biệt trên thân đao ngăn chặn. Tốc độ quá mức nhanh hắn liền có chút bối rối, chưa tập trung đủ liền chịu phải công kích rất mạnh. Vừa va chạm liền cảm nhận thấy hai tay rân rân cảm giác đau, vẻ mặt tự tin lúc trước liền nhanh chóng thay đổi trông rất nghiêm nghị. Thân thể như xe đứt phanh bị đẩy lùi ra sau mấy m liền ổn định lại. Nhận thấy đối phương có chút do dự, Thuấn Thiếu Thiên nhanh chóng chạy tới kéo lê lưởi đao trên nền đất để lại một đường rảnh dài sâu thẳng tắp. Một khoảng cách ngắn liền chạm tới, hai chân chùn xuống phát lực đẩy mạnh cơ thể nhảy lên cao hơn hơn 5m từ nền đất. Một cái vòng cung trông rất uyển chuyển thân thể nối liền với chuôi đao, vận lực một cái vung mạnh từ phía trên cao xuống tới. Đại đao mạnh mẻ cùng tốc độ như nổ bắn xuống. Ngay vừa ổn định lấy thân thể Doãn Lý Huỳnh liến cảm nhận thấy phái trước cảm giác uy hiếp mạnh mẻ đang dần hướng tới, toàn thân cảm giác lạnh buối trải dài cùng lông tốc dựng đứng cả lên. Trên mặt từng hạt mồ hôi lấm tấm lăn xuống cùng hai mắt con ngươi co rút lấy như lâm đại địch. Nhu Huyển Đao! Nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, thời gian đại đao kia đánh xuống chưa tới một tức hô hấp có thể khiến thân thể hắn ra làm hai nửa. Toàn thân một lớp mỏng nhàn nhạt sắc hồng bao phủ lấy thân thể. Một cái đại vỏ kỷ phòng ngự mạnh mẻ thi triển. Lấy cương hóa nhu, giảm thiểu lấy toàn bộ uy lực. Thân thể thêm một lần nửa căng cứng đẩy toàn bộ Hồn Lực hỗ trợ lấy. Hai chân mở rộng có chút hạ thấp xuống, phần lưng giữ thẳng đứng đưa hai tay đẩy đại đao tạo thành một cái vòng xuyến đao ảnh bao trọn lấy công kích rơi xuống. Mắt thường nhìn thấy cảm giác rất huyễn hoặc, tốc độ hắn thi triển đâu có thua kém. Từng tiếng ken két lướt qua va chạm nhẹ mỗi một lần liền giảm thiểu một phần uy lực. Công kích thấp xuống cực điểm ngay phía trên bả vai liền bị chặn ngang. Mặc dù giảm được kha khá nhưng vẫn còn có chút khó đở, thân thể hắn chịu phải một kích ép xuống một đoạn. Phía dưới nền đất lỏm xuống một hố sâu, rung lắc một hồi liền chặn đứng lại. Thuấn Thiếu Thiên có chút kinh ngạc, công kích vừa rồi đoán lấy có thể ép lấy đối phương chịu thua lấy nhưng không, ngoài dự liệu, công kích hắn hoàn toàn bị hóa giải. Doãn Lý Huỳnh sắc mặt khó coi tới cực điểm. Vừa rồi không phải Thuấn Thiếu Thiên thu lại một chút lực nên mới giảm thiểu được một phần. Hai tay hắn cảm giác đau đớn đâu chỉ nhiều lần, dường như có chút huyết dịch chảy ra nhỏ giọt xuống nền đất. Hàm răng thít chặt lấy chịu đựng. Vừa rồi chỉ mới hai chiêu mà thôi. Lấy lại tinh thần, thở dài ra một hơi liền trầm tỉnh trở lại.