Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 68 : Ta muốn ra ngoài tu luyện

Ngơ ngẩn một hồi lâu, quá mức kinh ngạc. Mặt trời trên cao chiếu rọi xuống làm cho bức tượng phát ra quang mang màu đỏ đặc biệt như muốn thu hút toàn bộ. Nhìn vào đó ai có thể xem nó là một bức tượng bình thường, điêu khắc không quá chuyên sâu nhưng như thế là đủ. Ngắm nhìn lấy một lúc rồi quay người, hướng bước chân đi tới biệt viện. Đám người quá mức chú ý nên không biết được hắn rời đi từ lúc nào. Đợi khi nhận biết đâu phải một chút thời gian. Ngay trong biệt viện phía bên ngoài sân lớn, đầu Hồn Thú đang nằm trải dài thân thể như tắm nắng một dạng. Bốn cái chân nó trải dài nằm sát đất như vươn ra ngoài, hai mắt nó nhắm chìm vào tựa như đang ngủ. Tai nó ngoe nguẩy nghe được phía xa truyền tới từng thanh âm bước chân nhè nhẹ. Cũng chỉ có hắn Phong Thần bước chân mà thôi. Nhay chóng thu lấy bốn cái chân vào trong nó tựa như ngồi dậy hướng đầu quay về phía hắn cùng ánh mắt muốn hỏi tới. Thân thể ngồi chổm xuống cũng đủ cao hơn hai người cộng lại. Bản mặt nó nhìn tới giống như đang đợi hắn một dạng. “Tiểu Đầu Từ, cùng ta ra ngoài, ta muốn tu luyện”. Thanh âm lời nói nhẹ nhàng phát ra cùng bước chân ngày một nhanh tiến lại gần, khoảng cách 2m xa hắn nhún nhẹ một cái, thân thể như bay hướng phía trên lưng đầu Hồn Thú ổn định lấy chổ ngồi. Hai tay hắn thả lỏng lấy đặt trên bộ lông nó mượt mà như hưởng thụ. Thân thể nó nhanh chóng đứng dậy cùng bước chân nhẹ nhàng hướng tới cổng chính ra ngoài. Bước chân nó tưởng chừng như rất nặng nề nhưng không, nó quá mức nhẹ nhàng tựa như lướt qua không nghe thấy một tiếng động, chỉ khi chăm chú tới cực điểm mới có thể nhận biết. Cách đám người không xa nó bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hướng phía trước kia nơi đám người đang tập trung. Nó như muốn chờ đợi, một lúc sau tất cả người như phát hiện lấy, quay đầu trở lại. Nhanh chóng bước chân đi qua một bên, nhường lấy một lối nhỏ đủ để đi qua. “Trưởng lão, người muốn ra ngoài tu luyện”. “Vừa mới trở về người nên ở lại một thời gian a”. “Đúng a”. Đám người như nhận biết ý định của hắn, như muốn ngăn cản lấy. Trong làng còn rất nhiều việc, đâu thể thiếu sót sự chỉ đạo của hắn. “Mọi chuyện đều đã ổn định, thời gian ta ở lại như vậy là đủ. Các ngươi có thể làm tốt, ta tin vào việc đó. Một thời gian ta không tu luyện, cảm giác có chút không thoải mái”. “Ta không cách quá xa làng cùng có Tiểu Đầu Tử liên tục qua lại, có chuyện gì cứ nói trực tiếp với nó. Có chuyện quan trọng ta chắc chắn quay lại”. Thời gian này hắn quá mức nhàn nhả tới mức thân thể hắn có chút mềm ra. Tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn đâu thể như vậy bỏ bê. Tất cả những chuyện cần hắn giải quyết đều đã hoàn thành, lúc này ở lại cũng chẳng có gì quan trọng, chi bằng ra ngoài tu luyện một phen, có khi thu được thứ gì tốt thì sao. Sắc mặt hắn vẫn như nguyên bình thản, ngồi trên lưng Tiểu Đầu Tử như bậc đế vương hưởng thụ. Ánh mắt quan sát lấy toàn bộ tựa như chắc chắn ra ngoài. Họ đâu thể ngăn cản, hắn quá mức tự do không bị ép buộc. Đám người biết không thể nắn hắn lại một thời gian liền gật đầu đồng ý lấy. Nhanh chóng tiến ra ngoài, để lại ánh mắt đám người quan sát. Hắn tựa như cảm nhận lấy nhưng không quay đầu nhìn lại. Đâu thể như vậy lệ thuộc hắn. Đưa tay lên cao chỉ về phía rừng trúc phương hướng, không còn nơi nào phù hợp hơn ở đó yên tỉnh cùng không khí trong lành, cảm nhận tu luyện ở đó đâu chỉ tăng thực lực nhanh hơn một bước. Đầu Hồn Thú nhận thấy liền nhanh chóng bước chạy, từng sải chân rộng lớn chạm trên nền đất để lại từng dấu chân lớn cùng lỏm xuống một chút. Tốc độ nó quả thật là nhanh, hơn 20 dặm xa không thể làm khó được nó, từng cái cây lớn ngáng đường đều bị nó tránh né, luồn lách rất mềm dẻo. Chưa tới 5 phút liền có thể tới nơi. Gần một năm kể từ lúc hắn rời đi nơi này cảm giác không có chút thay đổi, chỉ là rừng cây ở đây tựa như phát triển đâu chỉ nhanh chóng. Lối đi lúc trước hắn tạo ra hoàn toàn bị phủ kín, không còn một lối nhỏ. Từ trên lưng đầu Hồn Thú, hắn điểm nhẹ một cái liền đẩy thân thể lên cao đâu chỉ 100m. Từng cái cây trúc thân cao ước chừng hơn 50m cùng từng cành lá xum xuê che phủ, đâu phải ở dưới thấp có thể quan sát lấy. Ở trên cao hắn nhìn xuống xung quanh, xác định lấy phiến đá kia cùng một vị trí đẹp để tu luyện. Phía xa cách hắn khoảng chừng 100m có một vùng tương đối bằng phẳng cùng thưa thớt hơn hẳn. Quyết định lấy nơi đó làm địa phương tu luyện. Từ trong kho đồ lấy ra một cái kiếm ngắn cầm lấy chắc chắn. Bước chân hắn chạy nhanh trên không nhanh chóng dừng lại. Tại nơi trung tâm địa phương hắn trải ra một phần khí tức cùng Hồn Lực gia nhậm trong kiếm ngắn. Gia tăng một phần thực lực. Hắn thân thể như rơi tự do xuống nhanh chóng tiếp đất. Trên tay kiếm ngắn liên tục chém ra xung quanh, từng luồng gió cùng kiếm khí sắc bén cắt xuyên qua thân thể. Từng cái thân cây như giấy một dạng, dễ dàng bị cắt xuyên qua cùng có hiện tượng đổ xuống. Liên tiếp từng quyền kình được phóng ra đánh mạnh vào phần cuối thân cây. Liên tiếp từng phần thân trúc bị đẩy bay ra ngoài tạo thành một vùng bình địa bằng phẳng ước chừng gần 500m phạm vi. Đủ để hắn tha hồ mà thi triển lấy. Bên ngoài đầu Hồn Thú có chút tò mò lấy, thân thể hướng phía xa động tỉnh đi tới. Bị từng cây trúc che lấy, đâu thể đi qua mà không tạo lấy một lối nhỏ. Đưa chân trước lên cao cùng lộ ra bộ móng vuốt sắc bén cắt xuyên qua thân, liên tiếp từng cái đổ xuống bị vứt ra ngoài. Dần dần hình thành lấy một lối đi nhỏ vừa đủ thân thể. Tiến vào trong quan sát lấy. Trước mắt nó một vùng bình địa quá mức bằng phẳng như bị cắt đi phần gồ ghề đất chỉ trong một nhát cắt. Phía bên trên chỉ có một bóng dáng người trên tay trường thương cùng một bộ giáp chân tựa như chiến tướng một trong. Nó nhanh chóng ổn định lấy vị trí ở phía xa, sợ bị hắn tu luyện chẳng may đánh trúng nó một sợi khí phát ra. Thân thể nằm trải dài trên nền đất, cảm nhận lấy nơi này đâu chỉ mát mẻ hơn nhiều. Ánh nắng chiếu xuống không quá mức cùng bị nhiều tán cây che khuất. Nó cũng không nhàn nhả, linh trí đã giải khai nên nó có ý thức về việc tu luyện đâu có khác con người suy nghĩ. Từng đầu linh khí bị nó thu lấy vào trong thân thể luyện hóa lấy. Từng thanh âm gió rít từ nó phát ra mạnh mẻ, phía xa hắn tựa như cảm nhận lấy liền quay đầu một cái nhìn tới. Nhanh chóng trở lại lấy. Trên tay trường thương luyện qua lại một lần. Lúc đầu như khởi động nhẹ, hắn liên tiếp đánh tới từng đầu công kích đơn giản không mang theo quá nhiều uy lực. Thanh âm xé gió phát ra, tốc độ hắn ngày một nhanh, dần dần tốc độ múa thương nhanh như gió, đâu thể dùng ánh mắt quan sát lấy. Phá Cầm Thương! Phá Chi Nhất Kích! Liên tiếp từng cái công kích từ bộ võ kỷ hắn dùng phát ra. Cảm giác không khí như nặng nền lên một chút, hắn sở hửu lấy tốc độ, sức mạnh cùng phòng ngự tựa như hoàn hảo. Trường Thương tựa như hòa nhập vào không khí một dạng, dùng mắt thường nhìn tới cũng chỉ có thể nhận thấy nó đang uốn dẻo mình mà thôi. Quan sát kỷ thêm một chút liền có thể nhận thấy, hắn thương pháp đâu có như vậy dễ dàng có thể bằng ánh mắt quan sát. Sắc đen cùng đỏ trường thương phát ra tinh quang hòa nhập vào không khí, tốc độ hắn thi triển ngày một nhanh, không có một cái lổi mắc phải. Lưởi thương tựa như có ảo ảnh một dạng, để lại một vệt dài tàn ảnh phía sau quét tới. Không để ý lấy xung quanh, hắn như hòa nhập vào trong tu luyện đỉnh điểm. Tựa như hắn không cảm nhận thấy thân thể đang ngày một phát ra thực lực kinh người. Đại địa xung quanh tựa như muốn rung chuyển, liên tiếp từng cái va chạm trên nền đất vang lên đánh động một phạm vi rộng lớn phải 2 dặm xa có thể cảm nhận. Cự ly gần đầu Hắc Viêm Ma Hổ bừng tỉnh lấy, ánh mắt co rút nhì tới phía xa thân ảnh đang tu luyện vỏ kỷ bình thường. Cảm nhận đầu tiên nó như bị sốc lấy, từ trước tới nay nó chỉ biết người kia rất mạnh nhưng đâu phải như thế đơn giản. Vỏ Kỷ tựa như có chút yếu nhưng trong tay hắn quá mức thuần thục cùng thực lực phải gọi là kinh khủng, chỉ sợ nó dính phải một cái công kích liền dễ dàng bị thương. Mang ra đánh tới chỉ sợ không trụ nổi một phút thời gian. Tựa như hắn phát hiện lấy. Nhanh chóng thu lại, ánh mắt hắn lúc này có chút giản ra. Thân thể hoàn toàn được làm nóng. Thu lấy trường thương vào trong Hồn Hải. Hắn lúc này cảm nhận hoàn toàn chính xác, cảm giác khong còn vừa tay, quá mức nhẹ, hắn cần phải rèn lấy một cái mới trường thương vừa tay hơn một chút.