Huyễn hoặc
Chương 42
Tô Đường liếc chiếc va li kéo mới tinh trong tay cô, cười hỏi: “Đã lâu không gặp, gần đây bận bịu gì sao? Em sắp đi xa à?”
“Phải đến vùng khác học đại học.”
Tô Đường sửng sốt một chút, không ngờ vừa mới gặp thì cô đã sắp phải đi, có vài người, một khi bỏ lỡ thì chính là cả đời, anh ta biết rõ đạo lí này, do đó lấy điện thoại ra, tự nhiên nói: “Chúc mừng chúc mừng, chắc sau này muốn gặp cũng khá khó đây, thêm Wechat được chứ?”
Kiều Nhiễm gật đầu, lấy điện thoại ra, mở tài khoản Wechat lần trước được Cao Dương đăng kí thêm anh ta.
“Lần trước em bị phụ huynh túm đi, không có chuyện gì chứ?”
Nhắc lại chuyện kia, anh ta vẫn còn chút lo lắng, sợ Kiều Nhiễm bị trách phạt, dù gì thì chuyện một cô gái tuổi trung học đi tìm người thuê phòng cũng là một chuyện quá phản nghịch.
Kiều Nhiễm vén tóc ra sau tai, lạnh nhạt nói: “Chỉ nói chuyện thôi, chẳng qua là đêm làm lễ trưởng thành bị phá nên có chút không vui.”
Thấy cô không sao, Tô Đường cũng yên tâm, anh ta cười nói: “Trưa nay em có muốn đi ăn chung không?”
Kiều Nhiễm nhìn đồng hồ rồi từ chối, “Lát em còn muốn đi mua mấy món đồ nữa, hôm khác đi.”
Tô Đường tiếc nuối thở dài, song vẫn cười: “Vậy cũng tốt, lần sau anh mời em, nhưng không cho từ chối nữa đâu đấy, đừng quên anh còn nợ em.”
Vẫy tay từ biệt với Tô Đường xong, Kiều Nhiễm cầm danh sách tiếp tục đi, khi về đến nhà thì đã năm giờ chiều rồi, Kiều Nhiễm vừa kéo va li da vào cửa thì thấy một người đàn ông mới tắm xong đang đứng ở phòng khách lau tóc.
Phong Vũ thấy cô thì hơi ngạc nhiên, động tác hơi ngừng, sau đó nói một cách mất tự nhiên: “Mua đồ về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Kiều Nhiễm bất giác sờ chiếc bụng vừa mới ăn no xong, trả lời: “Chưa ăn, đói lắm.”
Phong Vũ cất khăn lông, vào phòng bếp nấu cơm cho cô.
Ngồi trêи ghế sofa, Kiều Nhiễm nhìn anh bận bịu trong bếp, tâm trạng vô cùng tốt, cô còn tưởng Phong Vũ chờ cô lên đại học mới chịu về chứ.
Thật ra thì gần đây Phong Vũ không ổn lắm, trốn chạy như lần trước, anh vẫn không cách nào đối diện với Kiều Nhiễm, càng không cách nào đối diện với hành động của mình. Đêm đó là bởi vì ghen tuông nên mới không cố kị gì, kì thực anh rất muốn nghĩ thoáng, nhưng anh phát hiện anh không làm được, đóa sen tuyết tinh khiết Kiều Nhiễm này lại như một hạt giống gieo sâu vào mảnh đất phì nhiêu trong lòng anh.
Cô hóa thành từng giọt xuân triều, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng của lòng anh, tạo một mảnh rung động trong cuộc đời bằng phẳng.
Phong Vũ biết mình thất thủ, lòng anh đã hoàn toàn bị Kiều Nhiễm chiếm cứ, cuộc sống sau này chỉ có thể mặc cô nhào nặn, vì cô vui vẻ mà thỏa mãn, vì cô buồn bã mà đau lòng.
Phong Vũ muốn chạy trốn, anh là một người cứng nhắc bảo thủ, Kiều Nhiễm thì giống một thế giới muôn màu muôn vẻ ngoài tường cao, xinh đẹp mê người nhưng lại ngầm giấu nguy hiểm, anh đứng ở đầu tường, bước một chân ra, muốn tiến vào mảnh hồng trần kia, song lại chậm rãi thu chân, anh sợ, sợ hết thảy trước mắt đều là ảo ảnh, sau khi anh bước ra một bước, tất cả ảo ảnh sẽ biến mất, sương mù tản đi, dưới chân thực chất là vách đá vực sâu không thể quay đầu.
Đối mặt với đại dương cấm kị, mấy ai dám không sợ mà nhảy xuống?
Phong Vũ cũng chỉ là một người bình thường, một người bình thường muốn yêu lại không dám yêu.
Anh mê luyến những gì tốt đẹp của Kiều Nhiễm, mê luyến hương thơm thanh thuần của cô, mê luyến thân thể mềm mại của cô, mê luyến cả con người cô.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không biết Kiều Nhiễm liệu có phải người mà anh động chạm đến được không, thân phận vẫn còn đó, anh là người giám hộ trêи danh nghĩa của cô, lớn hơn cô mười mấy tuổi, cô sẽ còn lớn lên, bây giờ cô trêu chọc anh có lẽ là vì tò mò, tò mò thân thể đàn ông, tò mò cảm giác hoan ái, anh có thể giao toàn bộ của mình cho cô, thỏa mãn hết thảy những gì cô tò mò, nhưng sau đó thì sao? Khi Kiều Nhiễm lớn lên, cô sẽ gặp được nhiều thứ tốt đẹp hơn, cô sẽ còn cam tâm tình nguyện ở bên người lớn hơn cô mười mấy tuổi chứ?
Bây giờ cô mười tám tuổi, anh ba mươi mốt tuổi, không có vấn đề gì, nhưng khi cô hai mươi tám tuổi, vào cái tuổi xinh đẹp thành thục nhất thì anh đã bốn mươi mốt tuổi, khi đó liệu cô có còn nguyện ý ở chung với người đàn ông già này?
Mỗi một ngày sống chung với Kiều Nhiễm là một ván bài đánh cược, Phong Vũ là một người dũng cảm, nhưng anh sợ, anh sợ một ngày nào đó sẽ đánh mất người phụ nữ anh luôn nhớ thương, anh sợ Kiều Nhiễm sẽ dần đối xử với anh hời hợt, sau đó, trong tương lai, có một ngày cô sẽ dắt tay một người đàn ông khác, nói là bọn họ sắp kết hôn rồi.
Phong Vũ không phải người nhát gan, nhưng anh sợ mất Kiều Nhiễm, mất cả thế giới, anh cũng sợ đau.
Nếu có một ngày Kiều Nhiễm rời đi, lòng anh cũng đi theo cô mất, trái tim trong cơ thể bị móc ra, mạch máu bị kéo đứt, loại đau đớn đó anh sẽ không chịu nổi, cũng không ai chịu nổi
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
73 chương
10 chương
63 chương
12 chương