Huyễn hoặc
Chương 29
Còn một tháng nữa là thi đại học, thành tích của Kiều Nhiễm coi như ổn định nhưng vẫn phải học hành thật tốt, cho nên khoảng thời gian này cô không gọi điện cho Phong Vũ, điện thoại cũng để ở nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí trong trường hết sức căng thẳng, các học sinh bình thường luôn quậy phá đều bị giáo viên ấn vào chỗ ngồi học nghiêm túc, ai học càng giỏi áp lực lại càng lớn, áp lực từ phụ huynh cho đến thầy cô khiến nhiều người không thở nổi. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã xảy ra mấy vụ nhảy lầu không thành.
Bởi vì những chuyện này nên đám học sinh vốn đang lo âu lại càng hít thở không thông. Trường học giống như một chiếc lồng hấp lớn, không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể chịu đựng đến ngày lên pháp trường.
Trong một tháng này quan hệ của Kiều Nhiễm và Cao Dương tốt lên rất nhiều. Hai người thường xuyên ở cùng nhau lúc rảnh rỗi, đôi khi chỉ trò chuyện đơn giản, đa phần là Cao Dương nói, cô nghe, có lúc Cao Dương hỏi cô một vài bài không làm được, mặc dù cậu ta trong đội thể thao nhưng vẫn phải qua môn văn hóa.
Kiều Nhiễm nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra rất tốt với bạn bè, cũng cực kỳ kiên nhẫn. Cao Dương từ một người hỏi mười thì chín không biết đã trở thành từ một suy ra ba.
Chuyện của Phàn Sảng đã hoàn toàn trôi qua, cô ta không nói cho người nhà và giáo viên, chỉ xin nghỉ mấy ngày, lúc trở lại thì thành thật hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên tám chuyện trong đám người nữa. Chỉ là mỗi lần thấy Cao Dương và Kiều Nhiễm cô ta đều sẽ lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Một ngày trước khi thi đại học, Phong Vũ do dự đã lâu quyết định trở về nhà. Trốn tránh hơn một tháng, anh sớm đã nghĩ thông suốt. Mặc dù anh động tình với Kiều Nhiễm nhưng anh vẫn lựa chọn ngấm ngầm nhịn xuống, khắc chế tình cảm, dù sao Kiều Nhiễm vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Nếu như lúc này anh làm chuyện gì thì chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Chuyện đêm đó bị anh cố tình quên đi, anh không bao giờ muốn nhớ lại những hình ảnh đáng xấu hổ ấy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù nói thế nào thì anh và Kiều Nhiễm cũng coi như đã làʍ ȶìиɦ, máu xử nữ của cô gái nhỏ đã thấm ướt bụi cỏ của anh, cũng để lại vết son tươi đẹp trong lòng anh, dù lau cũng không hết.
Anh rất áy náy với Kiều Nhiễm, khoảng thời gian này mỗi đêm ngủ anh đều mơ thấy cô, có lúc anh cố ý không thèm nghĩ nữa, buổi tối vẫn sẽ nằm mơ. Lúc thì anh nấu cơm cho cô, hai người giống như đôi vợ chồng bình thường, cầm sắt cùng minh*, có lúc Kiều Nhiễm lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc sách, anh cứ nhìn cô mãi. Lại có mấy lần anh trở về đêm hoang đường ấy, trong mơ anh không ‘ra’ sớm, Kiều Nhiễm yêu kiều rêи rỉ dưới thân anh, lười biếng như một con mèo Ba Tư cao quý, mặc anh lăn qua lăn lại làʍ ȶìиɦ.(*) Vợ chồng hòa hợpMỗi lần mơ thấy Kiều Nhiễm, ngày hôm sau tỉnh lại qυầи ɭót đều ướt. Trong mộng anh có thể cứng lên, nhưng mơ xong anh dùng tay vuốt lại chẳng có tác dụng.
Phong Vũ lên mạng điều tra, tình huống của anh có thể là do áp lực quá lớn hoặc chướng ngại tâm lý, tóm lại không phải có bệnh không cứng nổi.
Mặc dù vẫn không ngẩng cao đầu được nhưng cũng may còn được chút an ủi.
Lúc Phong Vũ về nhà đã là 12 rưỡi sáng, lúc này Kiều Nhiễm đã sớm ngủ say. Anh nhẹ nhàng đóng chặt cửa, đi đến cửa phòng Kiều Nhiễm, do dự hồi lâu nhưng vẫn không vào.
Anh thu dọn qua loa rồi tắm rửa, nằm trêи giường thật lâu cũng không thể ngủ được. Chỉ cần anh nhắm mắt lại là trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Nhiễm. Hiện giờ người anh ngày đêm nhung nhớ đang ngủ ở phòng bên cạnh, cách một bức tường, dường như trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của cô, tựa như trong trí nhớ, nhàn nhạt, giống con người cô.
Trằn trọc hồi lâu, Phong Vũ rốt cuộc thϊế͙p͙ đi.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
73 chương
10 chương
63 chương
12 chương