"Biến, biến mất? Thế nào biến mất?" "Tìm không được là biến mất." Tiêu Xuân Thu gãi tóc, rên lên: "Huyền Huyễn, cậu có thể nói rõ chút không? Không nói rõ, sẽ chết người!" Huyền Diệu Khả cười, "Anh, cho anh ấy thống khoái đi, quỷ gọi thế này, ảnh hưởng nghiêm trọng khẩu vị." "Tôi nghĩ La Y nhất định tìm chỗ trốn, chúng ta muốn tìm anh ta rất khó." "Cậu không phải có thể dùng thủ đoạn phi thường tìm người? Tỷ như nói hạc giấy, hỏi quỷ các loại?" "Tôi vừa nói, La Y không phải người, cũng không phải quỷ, sinh vật không rõ giới hạn nếu có ý trốn, tôi chỉ có thể nói một câu —— không cần hy vọng." "A! Cậu thế nào giờ mới nói?" "Xin lỗi, tôi vừa nghĩ tới vấn đề này." Tiêu Xuân Thu ai oán nhìn Huyền Huyễn miệng nói xin lỗi, trên mặt lại không chút thần sắc hổ thẹn. "Vậy chúng ta có thể làm gì?" "Tới nhà La Y, có lẽ có thể tìm được gì." ... Nhìn cửa phòng mở rộng trước mắt, Tiêu Xuân Thu nâng mắt nhìn, "Huyền Huyễn, đồ miệng quạ đen, thật bị cậu nói trúng." Huyền Huyễn nhún vai, bước vào. Trong lúc mơ mơ màng màng, Dương Ngữ Cầm nghe tiếng người, cô mở mắt, thấy hai người đàn ông xa lạ. Cô hò hét, cứu tôi, cứu tôi... Tiêu Xuân Thu dạo quanh phòng, liếc thấy tượng sáp đứng ở góc phòng khách. "Huyền Huyễn, cậu xem, ở đây cũng có tượng sáp, lẽ nào những tượng sáp này đều do La Y làm?" Huyền Huyễn đi tới, nhìn thoáng, đôi ngươi co rút, "Người này còn sống." "Sống?" "Anh không nhận ra người này sao?" Tiêu Xuân Thu xoa mắt, thất thanh kêu: "Dương Ngữ Cầm!" Huyền Huyễn đẩy ra kẻ như quỷ gọi bên tai, dạo quanh Dương Ngữ Cầm, suy tư. "Lát nữa có lẽ hơi đau, cô ráng nhịn." Dương Ngữ Cầm chớp mắt, biểu thị đã biết. Mặc kệ thế nào, Dương Ngữ Cầm chỉ muốn kéo thân thể từ tượng sáp ra, không cần đứng vậy một ngày một đêm, chân cô đã hoàn toàn không cảm giác. "Cô ấy không chết? Cậu định thế nào?" Tiêu Xuân Thu tụ lại. Huyền Huyễn vươn tay sờ vật chất trên người Dương Ngữ Cầm, rắn chắc song co dãn, không biết là gì. "Anh tìm một cái chăn hoặc cầm khăn tắm tới." "Làm gì?" "Cô ấy không mặc đồ, miễn cho lát nữa mở ra vỏ bọc bị xấu hổ." Tiêu Xuân Thu nhìn tượng sáp trần truồng, tới phòng ngủ lấy một cái chăn đơn. Huyền Huyễn bắt chăn lên người Dương Ngữ Cầm, làm thủ quyết: "Lâm binh đấu giả giai liệt tại tiền, phá!" Theo một tiếng vỡ tan, dưới chân Dương Ngữ Cầm hơn một đống màu trắng. Dương Ngữ Cầm cả người chết lặng, một ngày không chỗ dựa, không tự chủ được ngã xuống. Tiêu Xuân Thu nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, ôm tới sô pha nằm. Huyền Huyễn vươn tay vỗ yếu hầu một cái, Dương Ngữ Cầm lập tức rên rỉ, cô nghĩ người mình như bị nghìn vạn con kiến cắn xé, đau ngứa không thôi. "Gọi xe cứu thương." Không cần Huyền Huyễn nói, Tiêu Xuân Thu sớm gọi cấp cứu, tiện đường báo cho Diệp Tử Tiếu. ... Diệp Tử Tiếu còn lẹ hơn cứu hộ, anh vừa thấy Dương Ngữ Cầm lập tức lao tới. Huyền Huyễn nhanh tay kéo anh lại, "Nếu không muốn cô ấy ngày sau tàn phế, anh tốt nhất không nên tuỳ tiện động vào!" Diệp Tử Tiếu ngây người một lúc, gật đầu. "Cô ấy thế nào? Sẽ không sao đi?" "Hỏi bác sĩ." Diệp Tử Tiếu gấp đến độ như kiến bò trên chảo, loạn chuyển quanh Dương Ngữ Cầm. "Em không sao, đừng, đừng lo." Dương Ngữ Cầm gian nan nói một câu. Diệp Tử Tiếu viền mắt đỏ lên, ngây ngốc đứng đó. "Cô có thấy La Y?" Tiêu Xuân Thu nắm chặt cơ hội hỏi. "Đi, rồi." Tiêu Xuân Thu thất vọng, quả nhiên đi! Sau khi nhân viên cứu hộ nâng Dương Ngữ Cầm đi, Tiêu Xuân Thu xoay người phát hiện Huyền Huyễn không thấy, không khỏi kỳ quái. Gọi hai tiếng, tiếng Huyền Huyễn truyền ra từ căn phòng bên trái. Tiêu Xuân Thu nghe tiếng vào, thấy Huyền Huyễn đứng trước một tượng thạch cao. "Không phải đâu, ở đây còn có một?" "Cái này đã chết thật lâu, lại là một nam nhân."