Diệp Tử Tiếu nghi hoặc bất định nhìn hai người trước mắt, cảnh sát vừa nãy gọi một trong hai người là tổ trưởng, tổ trưởng xem như chức vị tương đương cao, lẽ nào vấn đề của anh đã được coi trọng? "Các anh tin tôi đi, Ngữ Cầm thật sự mất tích." Diệp Tử Tiếu sốt ruột nói. Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu nhìn nhau, Huyền Huyễn hỏi: "Ngữ Cầm là ai của anh? Tên đầy đủ gọi là gì?" "Dương Ngữ Cầm, chúng tôi là đồng sự." "Chúng tôi tra qua, Dương Ngữ Cầm xin nghỉ bệnh một tháng." "Cô ấy là xin nghỉ bệnh một tháng, thế nhưng tôi biết đó không phải cô ấy xin." Tiêu Xuân Thu lật xem hồ sơ vừa đưa, "Giấy xin nghỉ không phải chính tay Dương Ngữ Cầm viết sao, đồng sự chúng tôi tìm người thẩm tra đối chiếu bút tích, không phát hiện giả tạo." Huyền Huyễn hỏi: "Anh vì sao nói Dương Ngữ Cầm mất tích? Có thể cho chúng tôi một lý do sao?" Diệp Tử Tiếu mím chặt môi, cúi đầu không nói. "Diệp tiên sinh, anh không nói lý do của anh, chúng tôi cho dù muốn giúp, cũng giúp không được, tạm thời coi như Dương Ngữ Cầm mất tích, nếu anh không cung cấp đầu mối, theo thời gian trôi qua, nguy hiểm của cô ấy càng tăng, anh đã khẳng định cô ấy mất tích, chắc chắn thập phần quan tâm cô ấy, anh sớm nói ra nguyên nhân, chúng tôi có thể miễn đi lòng vòng, từ mặt nào đó mà nói, nguy hiểm của cô ấy càng giảm." Huyền Huyễn nghiêm túc. Tiêu Xuân Thu bên cạnh có chút bội phục, nhìn không ra bình thường không thích nói Huyền Huyễn biết ăn nói như vậy. Thần tình trên mặt Diệp Tử Tiếu bắt đầu dao động, lại trầm mặc một hồi, nói: "Tôi đang theo đuổi Ngữ Cầm." Một câu thình lình, khiến Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu có chút sững sờ. Diệp Tử Tiếu nói tiếp: "Tôi và Ngữ Cầm khi bé là hàng xóm, rất sớm quen nhau, bất quá, vì công tác biến động, tôi theo cha mẹ rời đi, mấy tháng trước, tôi vào công ty công tác, chúng tôi coi như có duyên, gặp lại, tuy qua hơn mười năm, thế nhưng tôi liếc mắt đã nhận ra, cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn cho tôi cảm giác hiền lương dịu dàng, là người vợ lý tưởng của tôi, nếu xuất hiện người khiến mình tâm động, tôi tự nhiên không buông tha, phải biết, gặp một người thích hợp với mình rất khó, đôi khi khuynh tẫn cả đời cũng không gặp được. Tôi thẳng thắn nói ra cảm giác của mình với cô ấy, hy vọng cô ấy có thể làm bạn gái tôi, cô ấy nói sẽ suy nghĩ, hai ngày sau cho tôi câu trả lời. Ngày đó tan tầm tôi đi tìm, cô ấy lại có việc gấp, tựa hồ không nhớ được. Tôi nghĩ cô ấy bận gì, định ngày mai hỏi, thế nhưng ngày thứ hai cô ấy đã xin nghỉ." Tiêu Xuân Thu ngắt lời: "Thứ tôi đường đột, có phải cô ấy lo lắng xong, không muốn làm bạn gái anh, cũng cũng không muốn anh thương tâm, cho nên cố ý né tránh." Diệp Tử Tiếu lắc đầu, "Chúng tôi đã nói, nếu không thể làm người yêu, vẫn sẽ làm bạn." "Rất nhiều lúc người yêu làm không được bạn cũng làm không xong." "Cho dù cô ấy không muốn làm bạn, cũng không cần né tránh, còn xin nghỉ bệnh một tháng, anh nghĩ hợp lý sao?" Xác thực không hợp lý. Tiêu Xuân Thu trầm ngâm. "Vậy anh vì sao không tin là cô ấy xin nghỉ bệnh?" Huyền Huyễn hỏi. "Tôi buổi sáng trò chuyện với cô ấy, không giống bị bệnh." "Có thể đột phát?" "Được, tôi không bài trừ đột phát, thế nhưng không ai biết cô ấy đi bệnh viện nào? Còn có, tôi căn bản không liên lạc được với cô ấy, tôi cố ý đi bộ nhân sự tìm địa chỉ gia đình, tới cửa bái phỏng, thế nhưng cha mẹ cô ấy nói không có tin tức, rất không bình thường. Dù cô ấy đột phát muốn ra ngoài giải sầu, cũng không cần không nghe điện thoại, thậm chí không nạp tiền?" Huyền Huyễn ánh mắt chợt loé: "Không nạp tiền?" "Tôi gọi cho cô ấy đều nói hết tiền." Huyền Huyễn nhớ kỹ, điện thoại di động của Trương Tiệp cũng hết tiền, hai người này có liên quan sao?