Gió từ khe cửa lén lộ nửa đầu, nghịch ngợm thổi bay rèm, ánh nắng màu vàng nhân cơ hội quấy phá, từng tia chiếu trên sàn nhà bằng gỗ. Địa Cầu như một chiếc đồng hồ báo thức cổ xưa, tuân theo chuyển động hằng cổ, tia nắng bất tri bất giác thay đổi vị trí. Tĩnh lặng sau giờ ngọ, tựa hồ thời gian cũng chậm dần bước chân. Huyền Huyễn ôm sóc chuột nằm trên ghế sô pha lật xem tạp chí y học, Nguyệt Vũ bên cạnh ôm chồng bệnh án nghiêm túc ghi chép. Sóc chuột nhìn hai người an tĩnh đọc sách, xem bệnh án, nghĩ hơi buồn chán, lại nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của Huyền Huyễn, tựa hồ rất ngon miệng, oai đầu chằm chằm một lúc, lao qua ôm ngón tay cậu gặm. Trên ngón tay có thứ gì kéo lực chú ý của Huyền Huyễn, cậu nheo mắt nhìn sóc chuột đem ngón tay mình làm đồ chơi. Nhìn sóc chuột gặm đến hài lòng, Huyền Huyễn nổi lên ý xấu, cậu buông tạp chí trong tay, dùng tay kia xoa chân sau sóc chuột. Sóc chuột buồn chán mừng rỡ Huyền Huyễn chơi với nó, nhả ra ngón tay gặm trong miệng, xoay người lao về phía tay kia của Huyền Huyễn. Huyền Huyễn vui vẻ, cố ý nâng tay, không cho sóc chuột cắn. Sóc chuột nhảy lên, bám lấy khuỷu tay Huyền Huyễn. Huyền Huyễn phủi, định vứt sóc chuột xuống. Sóc chuột dùng tứ chi quấn cánh tay, cả người treo trên đó. Huyền Huyễn kéo nó xuống, gãi bụng nó. Sóc chuột dùng tứ chi đạp đạp tay Huyền Huyễn, ý đồ chạy thoát ma trảo. Huyền Huyễn một tay đè lại sóc chuột, một tay bắt lấy đuôi quơ lên mũi nó. Sóc chuột liên tiếp hắt xì. Huyền Huyễn cười ha ha, gõ đầu sóc chuột, đắc ý nói: "Đầu hàng chưa?" Sóc chuột bị khơi dậy hiếu thắng, thừa dịp Huyền Huyễn phân thần, dùng tư thế có chút xấu xí thoát khỏi khống chế, theo cánh tay Huyền Huyễn bò lên vai cậu, giơ móng vuốt nhỏ túm tóc Huyền Huyễn. Huyền Huyễn nào dung nó thực hiện, thân thể bật xoay, sóc chuột trượt chân lăn xuống, nhanh như chớp lăn mấy vòng trên đất, phi thường không may đụng vào chân bàn, nhãn mạo kim tinh. Nhìn sóc chuột hừ hừ nửa ngày không dậy, Huyền Huyễn nằm trên sô pha cười ngã. Nguyệt Vũ đúng lúc đỡ lấy Huyền Huyễn cười suýt lăn xuống sô pha, anh lần đầu thấy mặt trẻ con của Huyền Huyễn, mắt hầu như không thể dời. Sóc chuột ai oán quỳ rạp trên đất, tiểu nhân đắc chí! Huyền Huyễn cười đủ, bước qua ôm sóc chuột giả chết trên đất lên. Huyền Huyễn sờ đầu sóc chuột: "Thằng nhỏ đáng thương! Đụng ngất chưa?" Nguyệt Vũ cười hỏi: "Chảy máu sao, cần tôi dùng kim may cho nó hai đường không?" Sóc chuột hắc tuyến, đồ chủ nhân trọng sắc khinh "sủng"? Tôi thực sự nhìn lầm anh! Huyền Huyễn định trêu cợt sóc chuột, bỗng nhiên điện thoại di động reo. "Uy?" "Người kia lại chạy tới cảnh cục báo án, cậu tới xem không?" Huyền Huyễn nhìn đồng hồ trên tay, suy nghĩ một chút: "Tôi lập tức tới." "Vậy tôi để đồng sự giữ cậu ta lại." "Cảm ơn!" "Khó được cậu khách khí như vậy, chuyện lạ có thật!" Đầu kia điện thoại Tiêu Xuân Thu chế nhạo, "Cứ vậy đi, bye!" "Bye!" "Tiêu Xuân Thu?" Nguyệt Vũ hỏi. "Ừ, tôi phải đi cảnh cục một chuyến, lát nữa anh giúp tôi đưa Tiểu Khả về." "Được. Cậu lái xe tôi đi đi." "Vậy anh và Tiểu Khả thế nào?" Nguyệt Vũ cười giảo hoạt, "Có Tiêu Xuân Hạ." Huyền Huyễn lặng im một chút, nở nụ cười. Cậu bắn mũi sóc chuột, "Muốn đi theo sao?" Sóc chuột quay đầu nhìn Nguyệt Vũ, dị thường quả quyết cấp tốc bò lên vai Huyền Huyễn, vứt bỏ chủ nhân. "Không lương tâm!" Nguyệt Vũ nói thầm. ...