"Vu thiếu gia, tôi không nhớ Nam Cung gia chúng tôi có liên lụy gì với Vu gia các vị?" Chợt nghe có một vị khách Tây Tạng họ Vu tìm mình, Nam Cung Thiên kinh ngạc, ông không phải hạng người cô lậu quả văn, Tây Tạng Vu gia ông tự nhiên biết, hiếm khi hiện thân Vu gia đột nhiên tìm tới cửa, thiên tính đa nghi Nam Cung Thiên không khỏi suy đoán lung tung. Nam Cung Đồng chết không rõ ràng, thời khắc mẫn cảm như vậy người của Vu gia tới để làm gì? Lẽ nào cái chết của Tiểu Đồng liên quan tới Vu gia? Nam Cung Thiên sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Vu Diêu cũng hung ác dậy. Vu Diêu lại như không cảm giác được sát ý trong mắt Nam Cung Thiên, bình tĩnh nói: "Là không có liên lụy, tôi cũng không quen ông, tôi tới, là muốn bàn chuyện làm ăn." Làm ăn? "Làm ăn gì?" Nam Cung Thiên bất động thanh sắc hỏi. "Cuống rốn." Hai chữ này Vu Diêu nói rất chậm, tựa hồ lo lắng Nam Cung Thiên nghe không rõ. Nam Cung Thiên sắc mặt đại biến, xanh mặt nói: "Tôi không rõ ý của Vu thiếu gia." "Ông rõ, nếu không vì sao mặt ông trắng bệch? Nếu không, ông sao lại biến sắc?" Sắc mặt Nam Cung Thiên thay đổi, kinh hoảng trong mắt biến mất, đổi lại cái vẻ lãnh tĩnh, "Vu thiếu gia từ đâu nghe được tin này?" "Đường Mẫn." Vu Diêu lại đưa ra một cái tên khiến Nam Cung Thiên trở mặt. Nam Cung Thiên kinh nghi bất định, "Cậu biết Đường Mẫn?" "Không biết." Vu Diêu lắc đầu. "Vu thiếu gia nói lời này không thấy mâu thuẫn sao?" Nam Cung Thiên cười lạnh. Khuôn mặt Vu Diêu không hề gợn sóng, "Tôi muốn tìm cuống rốn, một cô gái nói với tôi chỗ Nam Cung tiên sinh có, cô ta còn nói mình gọi Đường Mẫn, mà tôi thật là không biết cô ta, cho nên tôi không cảm thấy lời tôi ở đâu có mâu thuẫn." Con ả đáng chết, nếu không phải ả là con gái của lão thất phu Đường Trọng Hoành, sớm đã giải quyết. Nam Cung Thiên thầm mắng. "Khiến Vu thiếu gia thất vọng rồi, chỗ tôi không có cuống rốn, lời người lạ ngài nên bớt tin thì hơn." "Há." Nghe xong lời này, Vu Diêu tựa hồ cũng không thất vọng, ngẫm lại, đã đứng dậy cáo từ. Đối với việc Vu Diêu đột nhiên mà tới, lại đột nhiên mà đi, Nam Cung Thiên không biết làm sao, ông nhìn không thấu Vu Diêu tới để làm gì, thật chỉ cầu cuống rốn? Thế nhưng thái độ không sao cả của anh, lại khiến người nghĩ anh không phải thật tâm thật lòng, anh thật không biết Đường Mẫn hay vờ không biết? Đường Mẫn lại từ đâu biết được chuyện này? Nam Cung Thiên càng nghĩ càng thấy quái dị, song song nội tâm không khỏi nghi thần nghi quỷ. "Cha." Lúc này, Nam Cung Bích vào. Nam Cung Thiên hồi hồn, "Tìm được Đường Mẫn chưa?" "Chưa, cô ta phảng phất biến mất khỏi nhân gian, Đường gia cũng không có tin tức, Đường Trọng Hoành đã hết cách, cho nên mới xin Đại thiếu gia giúp đỡ. Cha, Đại thiếu gia biết chuyện của chúng ta sao?" Nam Cung Bích bất an. Nam Cung Thiên nhìn con mình, "Ta cảm thấy Đại thiếu gia không biết, song song cũng cảm thấy ngài ấy biết tất cả." ... Huyền Huyễn vừa vào cảnh cục, đã được bọn Yến Dương đứng ngoài cửa nhiệt liệt hoan nghênh. "Huyền đại sư, thấy cậu thật tốt lắm!" Yến Dương khoa trương nói. La Minh vẽ một chữ thập trước ngực, "Cứu Thế Chủ!" Tiêu Xuân Thu mắng bọn họ: "Rảnh lắm sao, chen chúc ở đây làm chi?" Trần Nặc run như cầy sấy nói: "Bọn tôi không dám vào." Yến Dương nói: "Tổ trưởng anh lợi hại, anh vào đi." Tiêu Xuân Thu hắc hắc hai tiếng, gọi Huyền Huyễn: "Huyền Huyễn, chúng ta vào thôi." La Minh lập tức phỉ nhổ: "Có bản lĩnh thì tự vào, theo Huyền đại sư, ai không dám, Trần Nặc cũng có gan đó." Trần Nặc rất nghiêm túc gật đầu: "La Minh nói đúng." Tiêu Xuân Thu bị mất mặt hừ một tiếng, Huyền Huyễn cười nói: "Kỳ thực cảnh cục chính khí thịnh, quỷ quái bình thường không dám tới." Yến Dương nói: "Cho nên tới đều là lợi hại, càng thảm hơn!" Huyền Huyễn bật cười. Con tinh tinh kia đột nhiên tự cháy, bọn La Minh không có gan ở lại phòng làm việc, chỉ sợ bị cái gì không sạch sẽ phụ thân, khi Huyền Huyễn vào, phòng làm việc vẫn duy trì hiện trường hỗn loạn, cái lồng vốn dĩ giam giữ con tinh tinh bị đá ngã trên đất, một lá bùa màu đen vẽ khô lâu màu trắng lẳng lặng nằm đó.