Nam Cung Đồng là hòn ngọc quý trên tay Nam Cung Thiên, càng thêm mang thai, ra vào đều có người đi theo, bản thân cô cũng là cổ sư, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng muốn thần không biết quỷ không hay giết chết, chỉ sợ không phải chuyện dễ. "Tôi muốn xem thi thể Nam Cung Đồng, được không?" Nguyệt Vũ hỏi. "Nam Cung Thiên không để chúng tôi mang thi thể Nam Cung Đồng đi." Ánh mắt Thượng Quan Hiên quét qua mặt bọn họ, "Sao cậu tới đây? Cậu biết Nam Cung Thiên?" Nếu nói Huyền Huyễn là ngoại lãnh nội nhiệt, vậy Nguyệt Vũ là ngoại nhiệt nội lãnh, cậu ta không thể nào nghe Tiêu Xuân Thu kể ở đây có người chết đã chạy tới, lui một bước mà nói, cho dù ở đây chết 100 người, cậu ta đại khái cũng không nhíu mày một cái. Nguyệt Vũ không định che giấu, "Biết, tối qua ông ấy hẹn tôi, nói là 10 giờ gặp mặt. Tôi tính đi tìm ông ấy, anh muốn đi theo sao?" Thượng Quan Hiên nhìn vào mắt Nguyệt Vũ, nửa ngày, nói: "Vậy thì cảm ơn, Sở Hoàn các cậu về trước đi." Nhìn bọn họ vào bệnh viện, Đường Vân hỏi Sở Hoàn: "Cậu có thấy hai anh em Nguyệt Vũ có chút thần bí?" "Không nên nhiều chuyện thì đừng nhiều chuyện, về thôi." Sở Hoàn nói. Bọn họ quen Nguyệt Vũ, nhưng chỉ là quen, người này, xưa nay chưa từng cho ai cơ hội thấy rõ mình, bọn họ không phải Huyền Huyễn, có thể có một loạt đặc quyền. "Hiếu kỳ mà thôi, cho dù lá gan tôi lớn như hùm, cũng chỉ dám chọc Huyền đại sư, nào dám chọc Nguyệt Vũ, kỳ thực ngẫm lại Huyền đại sư tuy thích dùng tiền áp bách người, nhưng hòa ái dễ gần, cả tổ trưởng cũng nói, anh ta hiện tại không dám tùy tiện giỡn Huyền Huyễn, chỉ sợ Nguyệt Vũ đen mặt, theo lý, một công tử tuấn mỹ như vậy, sao có thể khiến người sợ, ngày trước không thấy, nhưng quen lâu dần, lại nghĩ Nguyệt Vũ rất giống Tu La, ngược lại Huyền Huyễn bình dị, Sở Hoàn, cậu nói, sao quái vậy đâu!" Đường Vân đầy mắt nghi hoặc. Sở Hoàn liếc trắng, "Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai." ... Nam Cung Thiên, đương nhiệm gia chủ Nam Cung gia, năm nay bốn mươi tuổi, trán rộng, cằm dày, dáng người khôi ngô, rất có tướng phú quý. Nghe tin Thượng Quan Hiên đi rồi quay lại, Nam Cung Thiên phẫn nộ, nhưng mà vừa ngẩng đầu thấy Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh, sắc mặt ông thay đổi, trong mắt lóe lên hoảng sợ, sao Thẩm Phán Giả lại tới đây? Nam Cung Thiên lấy lại bình tĩnh, rủ mắt, cung kính gọi một tiếng: "Tam thiếu gia, Nhị thiếu gia." Nguyệt Vũ gật đầu, "Xin lỗi, có chút chuyện, tới muộn, vì Đại ca không rảnh, nên tôi thay anh ấy." Anh chỉ Thượng Quan Hiên, "Bạn tôi." Nam Cung Thiên cả kinh, ai cũng biết Miêu gia Tam thiếu gia xưa nay cực ít qua lại với người ngoài, thậm chí muốn gặp một lần cũng khó, người nọ là cảnh sát, thế nhưng Tam thiếu gia nói rõ anh ta là bạn mình, Nam Cung Thiên bỗng nhiên không xác định. Ánh mắt của Thượng Quan Hiên dừng một thoáng trên mặt Nam Cung Thiên đã dời đi, Nam Cung Thiên đối Nguyệt Vũ rất cung kính, nhưng càng nhiều là sợ hãi, tuy biết Nguyệt Vũ không phải người bình thường, thế nhưng không ngờ sẽ bất phàm như vậy, lấy thân phận của Nam Cung Thiên, dĩ nhiên còn phải ăn nói khép nép, có thể thấy rõ, thân phận của anh tôn quý nhường nào. "Nghe nói Nam Cung Đồng đã chết, phải không?" Nguyệt Vũ hỏi. Vừa nhắc tới ái nữ và cháu ngoại chưa chào đời chết thảm, Nam Cung Thiên bi phẫn lại sợ hãi, "Là Đường gia, nhất định là Đường gia!" Nguyệt Vũ cũng không như nguyện tiếp lời hỏi Nam Cung Thiên vì sao hoài nghi là Đường gia, trái lại nói: "Tôi muốn xem thi thể của con gái ông." ... Thi thể Nam Cung Đồng đã được rửa sạch, cũng thay một bộ quần áo mới. Vợ Nam Cung Thiên Hà Phỉ đang nắm bàn tay rét lạnh của con gái ngây ngốc rơi lệ. Nam Cung Thiên đi qua đỡ bà dậy, thấp giọng nói: "Phu nhân, Tam thiếu gia tới rồi." Hà Phỉ dại ra nhìn Nguyệt Vũ, đột nhiên che mặt khóc nức nở: "Tam, Tam thiếu gia, ngài phải vì Tiểu Đồng đòi một cái công đạo, người của Đường gia, người của Đường gia dĩ nhiên cả, cả thi thể của cháu tôi cũng không để lại, bọn họ không phải người, không phải người..." ...