Nhìn Vu Tân Tử ôm Vu Diêu hôn mê biến mất trong bóng đêm, Miêu Mộ Linh đè xuống xung động theo sau. Tuy Vu Tân Tử tỏ rõ sẽ che giấu cái chết của Vu Dạ Mạn, thế nhưng Miêu Mộ Linh vẫn lo lắng, người này tâm cơ rất nặng, khiến người đoán không ra, cam đoan của gã, ở Miêu Mộ Linh xem là không đáng tin. Vu Tân Tử là loại người rất biết che giấu cảm tình, cho dù thấy Miêu Mộ Linh hồi phục thị lực, tình tự trên mặt gã cũng không hề biến hóa, cả một tia kinh ngạc đều không có, tối nay gã tuy nói đè xuống sự việc, thế nhưng ngày thứ hai nếu tin Vu Dạ Mạn chết truyền khắp Vu gia, Miêu Mộ Linh cũng không kinh ngạc, người này không đáng tin, không thể tin, anh lo lắng Vu Diêu, cảm thấy Vu Tân Tử có mục đích không muốn ai biết sau việc che giấu cái chết của Vu Dạ Mạn. Thế nhưng gã muốn gì, Miêu Mộ Linh đoán không ra, ở Vu gia nghiêm trọng tôn ti chi phân, địa vị của Vu Tân Tử chỉ sau Đại tộc trưởng và bốn Đại tế ti, hiện tại bốn Đại tế ti chết hai, lẽ nào Vu Tân Tử muốn là vị trí tộc trưởng? Miêu Mộ Linh do dự. "Anh cảm thấy tình huống của Vu Diêu là nguyên nhân gì dẫn tới?" Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ, "Không phải quỷ phụ thân, đây có thể xác định." Nguyệt Vũ suy nghĩ, "Nếu bảo tôi có kết luận, hai khả năng: tinh thần phân liệt, ký ức thực nhập." "Ký ức thực nhập?" Lần đầu tiên Huyền Huyễn nghe được điều này. "Khả năng thứ nhất tinh thần phân liệt, tôi thấy không giống, biểu hiện rõ ràng nhất của tinh thần phân liệt là chứng vọng tưởng, tình huống của Vu Diêu không giống mắc chứng vọng tưởng, hành vi cử chỉ hoàn toàn là người thứ hai," Nguyệt Vũ chỉ đầu mình, "Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ là đại não anh ta có hai ký ức, ký ức thứ hai chưa hoàn toàn chiếm cứ, vì vậy tuyệt đại thời gian Vu Diêu là bình thường, chỉ khi ký ức kia khống chế, anh ta mới biến thành kẻ khác, việc kẻ này làm, bản thân Vu Diêu hoàn toàn không có ký ức, vì chúng không phải do anh ta làm, người khi ngủ, đại não cũng ở trạng thái ngủ, nhưng mà, chỉ là Vu Diêu ngủ, không phải kẻ này ngủ, đại khái đây là nguyên nhân Vu Diêu nửa đêm trở nên dị thường." Không biết bao thuở, Miêu Mộ Linh và Miêu Lan đã tập trung tinh thần nghe Nguyệt Vũ phân tích, nghe đến đây, trái tim Miêu Mộ Linh siết chặt, "Vậy Vu Diêu có sao không?" "Anh nói anh ta như vậy có sao không?" Miêu Mộ Linh nghẹn lời, nửa ngày hỏi: "Vậy ký ức người này sẽ hoàn toàn bao phủ ký ức Vu Diêu, Vu Diêu sẽ biến thành một người khác?" Mãi một hồi, Nguyệt Vũ không nói, lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Em cảm thấy, anh ta đã dần biến thành người khác, bắt đầu từ nhiều đêm tới tìm anh, ký ức thứ hai đã sinh động, nếu không tiêu trừ, Vu Diêu chỉ có hai kết cục, điên, hoàn toàn biến thành người khác." Miêu Mộ Linh kinh, nếu thật là vậy, Vu Diêu—— Miêu Lan hiếu kỳ hỏi: "Ký ức thực nhập thiếu gia vừa nói, cũng nghĩa là có kẻ rót ký ức thứ hai cho Vu Diêu? Là Vu Tân Tử, nếu không gã vì sao biết Vu Diêu giết Vu Dạ Mạn, mà còn thay Vu Diêu che giấu. Nói vậy, Vu Tân Tử là rắp tâm hãm hại Nhị thiếu gia, muốn Nhị thiếu gia chịu tiếng xấu thay kẻ khác, thật đê tiện! Nói không chắc Đại tế ti không phải Vu Diêu giết, mà là Vu Tân Tử." "Cũng không phải không thể, riêng là Vu Tân Tử che giấu cái chết của Vu Dạ Mạn đã đủ để người hoài nghi." Huyền Huyễn vẫn không chen vào, lúc này nói: "Tôi cảm thấy tình huống của Vu Diêu còn khả năng thứ ba." "Khả năng thứ ba? Khả năng gì?" Nguyệt Vũ hứng thú. "Sống lại." Huyền Huyễn nói ra hai chữ. "Sống lại? Ý gì?" Miêu Mộ Linh lập tức hỏi. Huyền Huyễn nói: "Tây Tạng Lạt Ma Giáo vẫn thờ thuyết chuyển thế, sau khi Đạt Lai Lạt Ma viên tịch, các Lạt Ma căn cứ di ngôn của Đạt Lai tìm được chuyển thế linh đồng mang về kế thừa vị trí, có người nói chuyển thế linh đồng từ nhỏ đã có ký ức của Đạt Lai đời trước, chỉ là không phải từ đầu hoàn toàn thừa kế, phải trải qua khai quang, mới chân chính trở thành Đạt Lai tái thế, thuyết chuyển thế từ góc độ khác mà nói, là sống lại, một hình thức khác của trọng sinh, tôi cho rằng Vu Diêu thuộc về tình huống này."