Nguyệt Vũ không rên một tiếng giúp Miêu Mộ Linh xử lý vết thương, Huyền Huyễn chuyên tâm xem bói, Miêu Lan bị đuổi đi chuẩn bị bữa tối. Vu gia không đạo đãi khách, đừng trông chờ bọn họ nấu cơm đưa tới, nếu không phải nhà bếp có nguyên liệu, bọn họ quả thật chỉ có thể ăn không khí. "Nhị ca, anh ăn gì?" Miêu Mộ Linh không hiểu ra sao, "Cái gì ăn gì?" "Em hỏi anh ở đây ăn gì?" "A, này sao, Vu Diêu đưa cơm tới." "Anh ta đưa cơm tới?" Nguyệt Vũ ngoài ý muốn. "Ừ, chỉ là đưa bằng không đưa." Miêu Mộ Linh thở dài. "Cơm thừa canh cặn?" "Không phải, cơm trắng rau xanh, ăn đến miệng đều nhạt, cậu ấy là động vật ăn cỏ, miễn cưỡng bức anh theo, ai, anh là tiêu chuẩn động vật ăn thịt, không thịt không vui, cơm trộn rau xanh ăn muốn nghẹn, bất quá Vu Diêu cũng kỳ quái, dĩ nhiên không ăn thịt, ăn sẽ ói, quái thai, từng tuổi này, anh lần đầu tiên thấy động vật ăn cỏ thuần chủng như cậu ấy, cả Tiểu Hoa cũng từng bị anh buộc ăn thịt..." Máy hát vừa mở, Miêu Mộ Linh cực kỳ tự nhiên nhắc tới Vu Diêu. Nguyệt Vũ đầu đầy hắc tuyến, "Đừng nói với em, anh là vì vậy nhìn trúng anh ta." "Đúng thế, em không thấy không ăn thịt rất kỳ quái sao? Anh có ý với cậu ấy, động vật ăn cỏ Đại ca biến thái thích có thể ăn thịt, hòa thượng, tín đồ Phật giáo cũng có thể ăn thịt, thế nhưng Vu Diêu cho dù thôi miên vẫn không chịu ăn, vấn đề này khốn nhiễu anh hồi lâu, vì sao cậu ấy không ăn thịt?" Miêu Mộ Linh nghi hoặc. Huyền Huyễn bên cạnh nghe nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì Vu Diêu không ăn thịt, cho nên Miêu Mộ Linh thích, rốt cuộc là đạo lý gì? Nguyệt Vũ đau đầu không thôi, anh không phải không rõ yêu thích khác loại của các anh nhà mình, chỉ là yêu thích này sao hình như ngày càng biến thái. "Vết thương trên người anh là vì bức Vu Diêu ăn thịt làm ra?" Nguyệt Vũ bị đánh bại. "Gần nửa." Miêu Mộ Linh hàm hồ. Nguyệt Vũ rất nhạy cảm, "Vậy hơn nửa khác là gì?" "Anh không biết nói thế nào, tối nay em tự xem đi, chỉ là không biết tối nay cậu ấy có tới không." Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn nhìn nhau, không hiểu. "Khó không phải Vu Diêu tinh thần phân liệt, hai mặt, ban ngày hận anh tận xương, ban đêm vụng trộm tới hẹn hò?" Huyền Huyễn nghĩ tới một khả năng. "Anh cũng cho rằng vậy, thế nhưng không phải, anh xác định cậu ấy là bệnh, mà còn rất nghiêm trọng, tiểu đệ, nếu tối nay cậu ấy tới, em có thể khám giúp cậu ấy không." Nguyệt Vũ không thích Vu Diêu, lập tức nói: "Dựa vào cái gì bắt em giúp, không giúp." "Tiểu đệ, tiếp tục như vậy cậu ấy sẽ chết, em xem như giúp Nhị ca đi? Em hẳn không muốn mất Nhị tẩu?" Miêu Mộ Linh dùng chính sách ai binh. "Anh đừng để em nghe thấy chữ kia." Nguyệt Vũ có chút nóng. "Thế nhưng tiểu đệ, anh rất thích cậu ấy, Tiểu Huyền em khuyên Tam Nhi đi." Tiểu đệ ngày trước không có uy hiếp, giờ có, Miêu Mộ Linh rất thông minh, cầu Nguyệt Vũ không bằng cầu Huyền Huyễn, Huyền Huyễn hẳn là người ăn mềm không ăn cứng như Miêu Đại. Nào biết tính sai, Huyền Huyễn khoát tay lên vai Nguyệt Vũ, nhàn nhạt nói: "Tôi không quản việc nhà các anh, tôi chỉ quản việc liên quan tới Nguyệt Vũ, anh đừng nên ép Nguyệt Vũ, anh ta hiện tại thấy Vu Diêu đã không tốt, anh muốn anh ta đáp ứng là khó xử anh ta, chúng tôi không biết tình huống của Vu Diêu thế nào, có lẽ thấy, không cần anh nói Nguyệt Vũ cũng giúp, cho nên tôi cảm thấy anh cầu quá sớm." Miêu Mộ Linh nghẹn, anh không thể không thừa nhận, Huyền Huyễn rất lợi hại, cũng rất thông minh, dĩ nhiên khiến anh không dám nhắc lại, người như vậy, trách không được tiểu đệ thích. Nguyệt Vũ trở tay nắm lấy Huyền Huyễn, chỉ Miêu Mộ Linh bị chấn ngốc, nghịch ngợm chớp mắt. Cậu cười niết vai anh, Nguyệt Vũ kéo tay cậu, hôn một cái trên mu bàn tay, "Sao, Tiểu Khả có tin chưa?" Huyền Huyễn lắc đầu, lộ ra lo lắng: "Cát, rất nhanh sẽ gặp, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta phải dừng lại ở Vu gia một thời gian, cho nên lo lắng không biết Tiểu Khả có đây không." Nguyệt Vũ nghĩ một hồi, hỏi Miêu Mộ Linh: "Nhị ca, anh ở Vu gia có gặp một nữ một nam không, nữ hoạt bát trong sáng, nam có đôi mắt đào hoa?" Miêu Mộ Linh lắc đầu, "Bọn họ là ai? Bạn Tiểu Huyền?" "Em gái và em rể tương lai." "Không có, Vu gia không phải người thường có thể vào, nếu không phải Vu Diêu dẫn, anh cũng tìm không ra." Nguyệt Vũ vừa rồi đã nghĩ tới vấn đề này, sao Miêu Mộ Linh vào được Vu gia, Miêu Mộ Linh không biết Kỳ Môn Độn Giáp, thì ra là Vu Diêu dẫn, thế nhưng vì sao Vu Diêu dẫn Nhị ca vào? Nguyệt Vũ không rõ. "Vu Diêu không nói cho hai đứa, Đại tế ti là ở ngoài bị giết, cậu ấy tự nhiên phải giải hung thủ này về xử lý." "Nếu chỉ có mình Vu Diêu, anh không biết trốn sao, heo!" Nguyệt Vũ không chút khách khí mắng. "Không chỉ mình Vu Diêu, còn có Vu Tân Tử và hai tế ti khác, nếu không không cần em nói, anh sớm đã bắt Vu Diêu, đâu cần bị bọn họ biến tướng giam ở đây. Kỳ thực lúc đó anh muốn trốn không khó, bọn họ cũng không làm gì được, chỉ là——" "Rồi, lại là Vu Diêu, anh đừng nhắc tới người này nữa, nếu không không chắc ấn tượng em dành cho anh ta bị định hình, sửa không được." "Tiểu đệ——" Miêu Mộ Linh bất đắc dĩ. "Mắt anh đại khái tối nay sẽ khỏi, muộn nhất ngày mai." Nguyệt Vũ rất rõ ràng nói cho Miêu Mộ Linh: đừng nhắc tới Vu Diêu với em. Miêu Mộ Linh biết điều, "Mắt anh thế nào?" "Võng mạc bịt kín một tầng máu đen, chỉ cần đánh tan, anh có thể thấy, nói thật, là ai làm mù mắt anh? Đừng ý đồ lấy lệ em." Nguyệt Vũ cảnh cáo. "Vu Tân Tử, nói là không cho anh trốn." Nguyệt Vũ ánh mắt chợt lạnh, Vu Tân Tử? Rất tốt, thù này kết lớn.