Khi ra sân bay, Huyền Huyễn như hữu ý vô ý hỏi một câu: "Sao anh biết hôm nay chúng tôi sẽ tới?" Vu Diêu ra vẻ kinh ngạc với việc Huyền Huyễn sẽ chủ động bắt chuyện, sững sờ một giây mới nói: "Tôi đợi hai ngày ở sân bay, tên vô —— Miêu Mộ Linh nói không ngoài ba ngày các vị sẽ tới, vì vậy tộc trưởng bảo tôi chờ ở đây." Nguyệt Vũ thầm mắng: Nhị ca vô liêm sỉ, chỉ biết gây chuyện thị phi, không buộc anh ta về để Đại ca dằn vặt thật đúng xin lỗi mình thiên lý xa xôi chạy tới Tây Tạng. Vu Diêu lái xe tới, một chiếc xe việt dã quân lục sắc, trên nóc dùng sơn màu phun một con mắt to năm màu hình thù kỳ quái, có vẻ vừa buồn cười vừa thần bí. Thấy chiếc xe này, Nguyệt Vũ không khỏi nhìn nhiều hai mắt, màu sắc khoa trương như vậy, thưởng thức như vậy, hình như là—— Trên mặt Vu Diêu hiện lên ửng đỏ, quay đầu sang bên, không được tự nhiên nói: "Đây là xe của Miêu Mộ Linh, anh ta bắt tôi lái tới, nói thấy nó các vị mới tin anh ta ở Vu gia." Ánh mắt Nguyệt Vũ đảo qua khuôn mặt Vu Diêu, rơi vào quái nhãn trên nóc xe, đáy mắt hiện lên một tia sáng ý vị không rõ. Vu Diêu lái xe dẫn đường phía trước, Miêu Lan chở Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn theo sau. Rời khỏi Lhasa, quẹo vào quốc lộ Qinghai-Tibet, khung cảnh cao nguyên tầm nhìn trống trải, ba năm con trâu rải rác thành đàn, bầu trời vạn lý không mây bích lam như tẩy, khiến người không khỏi thoải mái. Nguyệt Vũ vươn tay sờ trán Huyền Huyễn, cười hỏi: "Mệt sao, muốn ngủ tí không?" Cậu nghiêng đầu nhìn anh, buồn cười nói: "Còn ngủ, tôi đã ngủ trên máy bay, ngủ tiếp đêm nay khỏi ngủ." Nguyệt Vũ ôm người vào lòng, môi dán vành tai cậu cười khẽ: "Vừa lúc, chúng ta có thể làm chuyện khác." Huyền Huyễn cho anh một khuỷu tay, "Không đứng đắn, Vu gia không biết thế nào, tôi không hứng thú ở nơi xa lạ thân thiết cho người khác xem." Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Tôi cũng không muốn Tiểu Nguyệt đáng yêu bị người khác xem, Tiểu Nguyệt chỉ là của mình tôi." Huyền Huyễn gối đầu lên cổ anh, miễn cưỡng hỏi: "Anh không lo sao?" "Lo gì? Cậu nói Nhị ca? Yên tâm, tai họa di nghìn năm, không chết được, lấy bản lĩnh của Nhị ca, nếu thật muốn trốn, Vu gia cũng không thể giữ, anh ấy ở lại Vu gia, hơn nữa dám thu cổ khiến Đại ca không cảm ứng được vị trị, dẫn Đại ca tới, phân nửa là đánh chủ ý quỷ gì, quan tâm sẽ bị loạn, tôi và Đại ca đều rơi vào bẫy của anh ấy, phỏng chừng lúc này Đại ca đã phát hiện, nói không chừng còn chửi ầm lên." Huyền Huyễn bật cười, "Anh em các anh thật thú vị, anh nói Nhị ca anh nếu thấy là anh, không phải Đại ca anh sẽ có phản ứng gì?" Nguyệt Vũ cũng cười hai tiếng, không quá nghiêm túc nói: "Xoay người bỏ chạy đi." Bốn giờ sau, Vu Diêu dẫn ba người quẹo vào một đường núi hiểm trở bên trái là vách đá, bên phải là vách núi. Đường núi chật hẹp chỉ cho phép một chiếc xe khó khăn lách qua, Miêu Lan dĩ nhiên băng băng như quốc lộ bốn đường xe chạy, không hề bị ảnh hưởng, tương phản tốc độ xe phía trước của Vu Diêu chậm lại không ít. Huyền Huyễn không khỏi khen: "Tam thiếu, đại quản gia của anh rất bản lĩnh!" Nghe Huyền Huyễn gọi mình Tam thiếu, Nguyệt Vũ sửng sốt, "Tiểu Nguyệt làm chi gọi vậy?" "Tôi thích, sao, không cho?" Huyền Huyễn nhướng mày. "Nào dám không cho, không sợ Tiểu Nguyệt hưu tôi sao." Nguyệt Vũ đáng thương hề hề nói. "Biết là tốt." Nói xong, Huyền Huyễn đã bật cười. Lúc này, nghiêm túc lái xe Miêu Lan bỗng nhiên nói: "Thiếu gia, Vu Diêu dẫn chúng ta quẹo ba lần ở cùng một chỗ."