Nguyệt Vũ dùng ngón trỏ vuốt ve đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ, đáy mắt là tiếu ý ôn nhu mà giảo hoạt, anh cười nhẹ uy hiếp: "Nói, cho xem không? Không cho, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu, hôn đến khi cậu gật đầu mới thôi." Huyền Huyễn oán hận trừng anh, không phải là lượng hô hấp tốt hơn mình tí sao, dĩ nhiên dùng chiêu tổn hại như vậy bức mình? Thật vô sỉ! Nguyệt Vũ hôn mí mắt Huyền Huyễn, cười hì hì hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu đáp ứng sao? Nhất định đáp ứng, đúng không? Tiểu Nguyệt kỳ thực là thấy thẹn mới không muốn tôi xem, bất quá cậu có thể từ góc độ khác ngẫm lại, tôi xem Tiểu Tiểu Nguyệt đáng yêu như vậy sẽ càng yêu cậu, ai cũng không thể cướp tôi khỏi cậu, tôi chỉ là của mình Tiểu Nguyệt..." Nói đến đây, bản thân Nguyệt Vũ không khỏi bị buồn nôn của mình rét tới, ha hả nở nụ cười. Huyền Huyễn cố sức nhéo mặt anh, cười mắng: "Da mặt anh dày thật, tôi không thích anh đâu, xem ai chịu cần, anh đi với kẻ đó đi." "Tôi chỉ thích Tiểu Nguyệt, kiếp trước, kiếp này, vô hạn kiếp sau." "Anh đừng buồn nôn tôi nữa, không chơi với anh, tôi muốn ngủ, muốn xem cũng được, mai xem." "Thế nhưng giờ tôi muốn xem." Mũm mĩm, mềm mại Tiểu Tiểu Nguyệt, khiến Nguyệt Vũ hận không thể lập tức xem ngay. "Anh không ngủ, tôi phải ngủ, đã bị Đại ca anh đánh thức, tôi không muốn bị tiếng cười khúc khích của anh đánh thức nữa, giờ ngủ mai xem, bằng không khỏi xem." Vì có thể thấy càng nhiều Tiểu Tiểu Nguyệt đáng yêu, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn. Chỉ là buổi tối này đối Nguyệt Vũ mà nói vừa ngọt ngào vừa gian nan, trong mộng Huyền Huyễn nho nhỏ bĩu đôi môi nhỏ nhắn mở đôi tay nhỏ bé muốn anh ôm một cái, gọi anh hôn mình, anh lập tức bẹp hôn, hôn hai má cậu, cậu sẽ khanh khách cười không ngừng, đồng âm nhu nhu đáp lại Nguyệt Vũ, như rượu ngon cam thuần, túy nhân tâm thần. ... Khi Huyền Huyễn dậy, Nguyệt Vũ bên cạnh đã không thấy, cậu đưa mắt về phía tủ âm tường, quả nhiên, hộp màu mèo con chứa albums biến mất, dùng đầu ngón chân cũng biết, tên kia nhất định là ôm ra phòng khách. Huyền Huyễn có chút ai oán, sớm biết tối qua sẽ không mềm lòng cho anh xem, ảnh mình bị trang phục thành đủ loại tiểu động vật khả ái, lúc khóc lúc cười, hoặc ủy khuất hoặc tức giận, bản thân cậu nhìn đều nghĩ đáng yêu, càng miễn bàn Nguyệt Vũ, nhìn phản ứng tối qua chỉ biết, ai, lúc này thật là hình tượng gì cũng mất... Than thở một hồi, Huyền Huyễn miễn cưỡng bò dậy. Khi ngang qua phòng khách, quả nhiên thấy Nguyệt Vũ cầm albums khoanh chân ngồi trên sô pha nhìn đến mê li, cậu đi ra cũng không để ý. Huyền Huyễn định bước tới, thế nhưng ngẫm lại đã quẹo vào bếp, cậu đói bụng, trước nấu vài món đã, tên kia hẳn chưa ăn sáng, anh cứ thế rất khiến người luyến tiếc để anh chịu khổ. Huyền Huyễn vì mình có tâm tư kỳ quái này mà buồn cười, cậu quả thật trúng cổ của anh, bất quá cảm giác như vậy kỳ dị khiến người nghĩ hạnh phúc. Khi Huyền Huyễn bưng bữa sáng ra mới thấy sóc chuột và tiểu hồ ly ngồi trong lòng Nguyệt Vũ, hai tiểu động vật lúc này vươn dài cổ nhìn đến mùi ngon. Huyền Huyễn trái phải nhìn một hồi, Tiểu Tiểu Lục và Tiểu Lục còn ngủ trong rương, cún Đen không cần nói tuyệt đối là ngủ, xà điêu không thấy, không biết đi đâu, còn có Tiểu Thỏ Tử và mị, được rồi, tối qua mình nhờ bọn họ sáng nay đi cảnh cục đòi nợ, may quá, may quá, Nguyệt Vũ chết tiệt, một mình xem thì tốt rồi, dĩ nhiên dám gọi bọn Tiểu Hoa, chán sống phải không?!