Khi Trầm Dương đẩy Hạ Nhược Hải về phòng bệnh, Lý Lam sớm rời khỏi, chỉ còn một đống tulip không có đóa rơi lả tả trên đất. Nhìn cánh hoa trụi lủi không hiểu xuất hiện này, khí tức Hạ Nhược Hải bỗng nhiên gấp lên, cậu không khỏi lấy tay đè ngực, ai đã tới? Vì sao để lại đầy đất những bông hoa không còn sức sống, cảm giác như biểu thị gì. Thấy Hạ Nhược Hải đột nhiên cúi mình che ngực, Trầm Dương sợ hãi, vội đỡ cậu dậy, "Ngực đau sao?" Hoãn lại Hạ Nhược Hải lắc đầu, "Không sao cả, chỉ là đột nhiên thấy đè nén." Trầm Dương đỡ cậu lên giường nằm, nhẹ nhàng thay cậu xoa ngực, "Đỡ hơn chưa, nếu không gọi bác sĩ tới." "Không cần." Hạ Nhược Hải mở mắt, yên lặng nhìn Trầm Dương. "Sao vậy?" "Thầy." Hạ Nhược Hải thì thào gọi một tiếng. "Chuyện gì?" Chờ một hồi, không thấy Hạ Nhược Hải nói tiếp, Trầm Dương hỏi: "Sao không nói?" Hạ Nhược Hải nhìn Trầm Dương, thần sắc có chút không yên, cậu lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi thầy mà thôi." Trầm Dương bật cười, khom mình nhặt lấy tulip rơi lả tả bên cửa sổ. Nhìn cánh hoa bẻ gãy thành bốn năm đoạn trong tay, trái tim Trầm Dương co rút, có phải người kia đã tới? Người kia quả thật hung tàn như vậy, nếu Thượng Quan Hiên nói là thật, cái chết của chị Nhược Hải không phải ngoài ý muốn mà là mưu sát, nếu Nhược Hải biết chân tướng, sẽ thống khổ đến cỡ nào, bất kể ra sao, chuyện này giấu diếm tương đối tốt, miễn cho Nhược Hải thương tâm... Làm bạn với Hạ Nhược Hải đến khi cậu ngủ, vuốt ve đôi mày cho dù ngủ cũng nhíu chặt của cậu, Trầm Dương mới đóng cửa rời đi. Trầm Dương rời đi không lâu, Hạ Nhược Hải giật tỉnh, ngực lại mơ hồ đau, cảm giác này, cảm giác này... Hạ Nhược Hải trắng bệch, bốn năm trước ngày chị và anh rể bỏ mình trong tai nạn xe cộ, cậu từng có cảm giác này, lẽ nào nói thầy, thầy... Dưới ánh đèn màu da cam, cái ghế bên giường trống rỗng, Trầm Dương đi rồi. Hạ Nhược Hải vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, dùng bàn tay run rẩy ấn dãy số Trầm Dương, thế nhưng biểu hiện tắt máy, sợ hãi như thủy triều đánh sụp lý trí, cậu giãy dụa đứng lên, cậu phải đi tìm thầy, cậu không muốn thầy chết, không muốn... "Tiểu Hạ, cậu sao vậy, muốn đi đâu?" Mờ mịt nhìn về phía thanh âm truyền đến, ngoài cửa sổ nửa mở, một thiếu nữ lục mâu hồng y đang bay giữa không trung nhìn cậu, Hạ Nhược Hải vốn nên sợ hãi, thế nhưng chân thành và lo lắng trong đôi mắt kia khiến cậu quên đi nó, trong thời gian ngắn chỉ biết kinh ngạc nhìn thiếu nữ, đôi lục mâu tính tiêu chí khiến Hạ Nhược Hải thoáng cái nhận ra cô là "quái vật" nửa đêm gõ cửa sổ. Hồng y thiếu nữ bay tới cạnh Hạ Nhược Hải, dùng bàn tay lạnh lẽo cầm bàn tay cũng vậy của cậu, cẩn thận hỏi: "Tiểu Hạ, cậu muốn đi đâu, tôi đi với cậu được không, yên tâm, tôi không hại cậu. Cậu nhận ra tôi sao, tôi là búp bê các cậu nhặt về, đừng sợ, tôi chỉ là muốn báo đáp mà thôi." Có người nói, nhìn vào đôi mắt một người, có thể thấy được lòng người đó, nhìn đôi mắt chứa đầy thân thiết của thiếu nữ, sợ hãi dành cho cô giờ khắc này bỗng nhiên biến mất. "Tôi muốn đi tìm thầy, tôi sợ thầy xảy ra chuyện." "Yên tâm, Trầm heo không sao cả, có người đi theo anh ta, nếu cậu lo lắng, tôi dẫn cậu đi tìm." "Trầm, Trầm heo?" Đối xưng hô này Hạ Nhược Hải trố mắt. Hồng y thiếu nữ đẩy xe lăn tới, vừa đỡ Hạ Nhược Hải xuống giường, vừa bĩu môi nói: "Đúng vậy, lẽ nào cậu không thấy Trầm Dương đôi khi rất heo sao?" Hạ Nhược Hải suy nghĩ một chút, im lặng, thầy đôi khi đích xác rất heo. Thấy Hạ Nhược Hải tán thành quan điểm của mình, thiếu nữ hài lòng, "Tôi là Giáng Hồng, Huyền Giáng Hồng, cậu có thể gọi Tiểu Hồng." Huyền Giáng Hồng, tên Huyền Huyễn đặt cho cô, hồng y thiếu nữ rất thích cái tên mới này của mình. "Tiểu Hồng, cô biết thầy ở đâu không?" "Đại khái biết, đừng lo, có Giáng Tuyết đi theo Trầm heo, hẳn không sao cả." "Giáng Tuyết?" Đây lại là nhân vật nào? "Bạn tôi." Lần đầu tiên có thể tiếp xúc thân mật với Hạ Nhược Hải, Huyền Giáng Hồng hớn hở không thôi. "Bạn cô vì sao đi theo thầy?" "Huyền Huyễn bảo." "Huyền Huyễn? Cô biết Huyền Huyễn?" Hạ Nhược Hải giật mình. "Đúng vậy, hôm nay mới biết, tên của tôi là cậu ấy giúp tôi đặt, cậu thấy dễ nghe không?" Hạ Nhược Hải giờ đã không quản được tên thiếu nữ dễ nghe không, cậu lo lắng hỏi: "Huyền Huyễn vì sao gọi Giáng Tuyết gì kia đi theo thầy?" Lẽ nào, lẽ nào thầy thực sự xảy ra chuyện?