Căn nhà rất loạn, ngăn kéo bị mở, tủ để đồ bị nạy, một chiếc ghế mây nằm lật trên đất, khắp nơi hỗn độn, nhìn cứ như bị trộm viếng. Khi Huyền Huyễn vào, Nguyệt Vũ đang nhìn một bức ảnh treo trên tường, thấy rõ người trong ảnh, không khỏi kinh ngạc, vẫy tay gọi cậu lại. Tuy bề ngoài không quá giống, thế nhưng từ đường nét đến xem, rất dễ nhận ra học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ trong ảnh là Trần Nặc. Huống hồ hôm qua bọn họ vừa gặp, ấn tượng tương đối khắc sâu, càng là liếc mắt đã nhận ra. Nguyệt Vũ chỉ người phụ nữ đoan trang mặc sườn xám chải búi tóc bên trái, hạ giọng nói: "Rất giống nữ quỷ kia phải không?" Huyền Huyễn vừa định gật đầu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân quỷ dị như có như không. Phòng ngủ! Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, một bước nhảy vọt đến đầu phòng ngủ. Phòng ngủ còn loạn hơn cả phòng khách, có hai người đang vật lộn trên sàn, Huyền Huyễn vào cũng không để ý. Ánh sáng leo lét, thấy không rõ bộ dáng cả hai, chỉ có thể mơ hồ biết là một nam một nữ. Lúc này, nam đang bóp cổ nữ sống chết mà nện đầu bà xuống sàn, Huyền Huyễn nhíu mày, tuy cả hai đã không phải người, đều là quỷ, biết rõ nữ sẽ không bị bóp chết, thế nhưng thấy cảnh này, người bình thường sẽ nghiêng về phía bị vây ở nhược thế, lập tức, Huyền Huyễn chém ra bùa, đánh văng nam quỷ. Nam quỷ xoay người bò dậy, nửa bên mặt hư thối, lộ ra xương gò má trắng bệch, đề phòng nhìn bọn Huyền Huyễn, tàn bạo hỏi: "Bọn mày là ai, sao vào được?" Huyền Huyễn lười trả lời, cúi đầu nhìn nữ quỷ giãy dụa bò dậy trên đất, là người phụ nữ vừa nãy. Thấy vết thương bạo lực rõ ràng trên mặt, trên tay chân bà, Nguyệt Vũ nói: "Nếu Tiểu Khả ở đây, nói không chừng sẽ diệt gã." Huyền Diệu Khả đời này ghét nhất là nam đánh nữ, lần trước em ấy bắt gặp một người đàn ông say mèm đánh vợ, lập tức đá gã vào cống, còn làm phép khiến gã ngâm mình một đêm. Nam quỷ chuyển động con mắt còn lại, sắc mặt dữ tợn, "Tiện phụ, cư nhiên tìm giúp đỡ!" Nữ quỷ cật lực bò dậy, tiện tay cầm một bình hoa ném về phía nam quỷ, thét chói tai: "Cho dù xuống địa ngục tao cũng phải kéo theo mày!" Nam quỷ nghiêng người né tránh, cười ha ha: "Người tao đã tìm được, chỉ kém thời gian, tiếp qua ba ngày, tới mười lăm, tao có thể giải thoát, xuống địa ngục? Một mình mày hưởng thụ đi!" "Đồ cầm thú!" Nữ quỷ tuy nhỏ nhắn, lúc này lại như chó điên lao tới cắn người, "Tao giết mày!" Nam quỷ cố sức đẩy nữ quỷ ra, định thừa thắng xông lên, thế nhưng nhìn Huyền Huyễn, tựa hồ có cố kỵ, hung hăng thở ra một hơi, "Bọn mày chờ, đừng hy vọng còn sống rời khỏi đây!" Nói xong trực tiếp xuyên tường nhảy ra ngoài. Nguyệt Vũ hỏi: "Đuổi theo sao?" Huyền Huyễn nâng nữ quỷ dậy, "Ở đây chúng ta không rành, không nên." Nữ quỷ vô lực dựa vào giường, thở gấp nói: "Mặc kệ các cậu là ai, sao vào được đây, mau đi đi, gã hẳn là đi tìm tộc nhân của mình." Huyền Huyễn nhìn bà một cái, "Tôi có thể dẫn bà đi." Nữ quỷ ngẩng đầu giật mình nhìn Huyền Huyễn, "Dẫn tôi đi?" "Tôi có thể vào, tự nhiên có thể ra." Nữ quỷ lại giật mình, cười thảm: "Tôi ra không được, đàn bà ở đây đều ra không được. Có thể phiền cậu truyền lời giúp tôi sao?" "Nói nghe xem." Bà lấy ra một tờ giấy trong cái túi bên người đưa cho Huyền Huyễn, "Tới chỗ này, tìm một người gọi Tư Mã Yến, để bà ấy hỗ trợ bảo vệ con trai tôi." Huyền Huyễn không nhận, nữ quỷ nóng nảy, tính dập đầu cầu Huyền Huyễn, cậu đã lên tiếng: "Bà là mẹ của Trần Nặc, phải không?" Nữ quỷ giật mình, "Cậu là bạn Tiểu Nặc? Sao——" "Tôi biết anh ta." "Vậy phiền cậu——" "Tiểu Nguyệt, có người tới." Nguyệt Vũ đột nhiên cắt đứt lời nữ quỷ. Sắc mặt nữ quỷ lập tức đại biến, "Là gã, là gã dẫn tộc nhân tới, các cậu đi mau, bằng không sẽ chậm." Nói xong bà nhét tờ giấy vào tay Huyền Huyễn, đỡ giường đứng dậy, "Các cậu theo tôi, tôi đưa các cậu đi." Huyền Huyễn bất động, quay đầu kỳ quái hỏi Nguyệt Vũ: "Sao anh biết có người tới? Tôi không cảm giác." "Tôi có sứ giả." "Sứ giả? Đâu?" "Trên đất." Huyền Huyễn cúi đầu nhìn, không biết bao thuở mặt đất dĩ nhiên rậm rạp bò đầy những con nhện nhỏ cỡ lóng tay. Nữ quỷ bị dọa ngã, kêu sợ hãi nhảy lên giường. Nguyệt Vũ đắc ý nói: "Tôi vừa nãy phát hiện, tòa nhà này có rất nhiều loại nhện nhỏ như vậy, không lợi dụng quả thật lãng phí." Huyền Huyễn mặt đều tái, ngoài cười trong không cười nói: "Anh thật biết vật tẫn kỳ dùng, thế nhưng, nhờ anh bảo chúng cách xa tôi ra, bằng không tôi sẽ rất xung động giết sạch chúng." Đại khái bị sát khí của Huyền Huyễn dọa, bầy nhện như thủy triều thối lui. Nguyệt Vũ cười nói: "Này không cần dặn, chúng sợ Tiểu Nguyệt." Huyền Huyễn hừ một tiếng, "Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi đây." "Không thể xuống. Bọn họ nhất định bao vây phía dưới." Nữ nhân gọi lại Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ. "Lẽ nào đi lên?" Nguyệt Vũ không giải thích được, "Ở lại không khác gì cá trong chậu?" "Phía trên có đường có thể đi." "Đường, đâu cũng thế thôi." Nói xong, Huyền Huyễn không để ý lời khuyên dẫn đường bước xuống. Nguyệt Vũ nhún vai, đi theo, bầy nhện dị thường trung thành rầm lạp lao xuống cùng anh. Nữ quỷ do dự một chút, đỡ tường lên lầu bốn, bò đến sân thượng. Không đường, ở đây bị bọn họ phong kín. Nữ quỷ tuyệt vọng, tin tức của bà ra không được, chị sẽ cứu không được Tiểu Nặc, cứu không được, còn ba ngày, chỉ còn ba ngày... Không đúng, hai người vừa nãy có thể vào, vậy hẳn có cách ra, bọn họ là hy vọng duy nhất, bà một lần nữa dấy lên hy vọng, lảo đảo xuống lầu. ... Dưới lầu không một bóng người, hai người vừa nãy chẳng biết đi đâu, trên đất lẳng lặng nằm tờ giấy bà kín đáo đưa cho Huyền Huyễn. Một trận gió lạnh thổi qua, nữ thi treo cổ trên cây nhếch môi nở nụ cười, cười nhạo bà uổng phí khí lực, làm nhiều như vậy, kết quả cũng là công dã tràng, số phận vốn nên thế, bọn họ trốn không thoát. Bà không thể ức chế run lên, như một chiếc lá khô giữa bão táp, tùy thời chết non trong cơn bão vô tình.