Lưu Phỉ là người chạy lên cuối cùng, khi thấy thi thể cô, anh phát hiện mình đã chết lặng với việc thấy người chết ở Trịnh gia, tựa hồ trong tiềm thức, người của Trịnh gia đều phải chết. "Cô ta hình như là tự sát." Tiêu Xuân Thu kết luận sơ bộ. Thượng Quan Hiên nói: "Nhìn cách nắm kéo, hẳn là tự sát, thế nhưng không loại trừ khả năng ngụy tạo." Huyền Huyễn tính khom lưng ôm lấy Tiểu Lục, vậy mà vừa cúi người, Bùi Hiểu Nhã trong vũng máu bỗng nhiên giật ra cây kéo cắm trước ngực, trở tay đâm về phía cậu. Cô giữ một hơi, là định chờ Trương Nhàn tới nhân cơ hội giết bà, vậy mà tới không phải Trương Nhàn, khí lực của cô hầu như xói mòn, cô sắp chết, cô hận, cô làm nhiều như vậy, là vì trả thù cho con gái, thế nhưng cuối cùng, đầu sỏ gây nên không chết, sao cô cam tâm! Giữa hấp hối cô bắt đầu điên cuồng, cô muốn tìm kẻ chôn cùng, cho nên lựa chọn Huyền Huyễn ở gần mình nhất. Huyền Huyễn không thể nào ngờ được Bùi Hiểu Nhã chưa chết, bọn họ tới đã có một thời gian, Bùi Hiểu Nhã nằm đó bất động, bọn họ cho cô đã chết, thế nên không phòng bị tập kích đột nhiên. Mặc dù Huyền Huyễn thân thủ tốt, phản ứng nhanh, nhưng trong lúc cấp bách, cậu căn bản không kịp né tránh, mắt thấy cây kéo sắc bén sắp đâm vào bụng-- Tiêu Xuân Thu thậm chí không thể kêu lên, một hơi nghẹn trong ngực, hầu như bị nghẹn. Nương theo Thượng Quan Hiên quát to, một tiếng xương nát thanh thúy vang lên. Trong thời gian ngắn, lặng ngắt như tờ, vắng vẻ đến đáng sợ. Huyền Huyễn trước hết phục hồi tinh thần, có chút giật mình quay đầu nhìn Nguyệt Vũ kéo mình lại. Nguyệt Vũ dĩ nhiên ở lúc chỉ mành treo chuông, không chút lưu tình bẻ gãy tay của Bùi Hiểu Nhã. Huyền Huyễn thậm chí không thấy rõ anh xuất thủ thế nào, chờ khi phản ứng lại, người đã bị Nguyệt Vũ ôm vào lòng, Bùi Hiểu Nhã chỉ còn một hơi không bao giờ có thể động nữa, khí tuyệt. Kinh hồn chưa định Tiêu Xuân Thu dùng ánh mắt kinh dị nhìn Nguyệt Vũ lãnh khốc, một câu nói không nên lời. Nguyệt Vũ như vậy rất đáng sợ! Thượng Quan Hiên cũng âm thầm kinh hãi, người nho nhã như quý công tử này thật chỉ là một bác sĩ? Nguyệt Vũ mím chặt môi, không nói một lời. Tiểu Lục bị sát khí anh tỏa ra sợ đến trốn ra xa, không dám lại gần. Kkhông để ý bọn Lưu Phỉ, Huyền Huyễn cho Nguyệt Vũ một nụ hôn trấn an, "Đừng banh mặt dọa người, nhìn, Tiểu Lục đều bị anh dọa chạy." Nguyệt Vũ phẫn nộ, "Cô ta đáng chết! Tôi muốn giết cô ta!" "Cô ta đã chết, không cần anh động thủ. Được rồi, tôi không phải không sao cả." Thân thể căng thẳng của Nguyệt Vũ lúc này chậm rãi buông lỏng, anh lòng còn sợ hãi, nếu chậm một giây, nói không chừng lúc này té trên đất là Tiểu Nguyệt, cô ta đáng chết, nếu không phải cô ta chết quá nhanh, anh nhất định khiến cô ta sống không bằng chết! Tiêu Xuân Thu vươn tay khép miệng, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh. Lưu Phỉ ho nhẹ, "Bùi Hiểu Nhã là hung thủ giết người làm vườn? Cô ta sợ tội tự sát?" Thượng Quan Hiên không khỏi nhìn Nguyệt Vũ, nói: "Tôi không cảm thấy cô ta sẽ sợ tội tự sát, tuy cô ta nhìn qua là tự sát mà chết." "Vậy cô ta vì sao muốn giết Huyền Huyễn? Huyền Huyễn lại không biết cô ta, thật là kẻ điên!" Tiêu Xuân Thu nói. Huyền Huyễn nhìn thoáng thi thể Bùi Hiểu Nhã, "Tôi nghĩ người cô ta muốn giết không phải tôi, bất quá là tìm tôi chôn cùng." "Vậy cô ta muốn giết ai?" "Trịnh gia này chỉ còn có một." "Cậu nói Trương Nhàn?" Huyền Huyễn không đáp, Bùi Hiểu Nhã thật là tự sát? Có lẽ phải, có lẽ không phải, vấn đề này không quan trọng, hiện tại cậu quan tâm là một vấn đề khác. Cậu quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Anh cảm thấy Tiểu Lục sẽ gạt chúng ta sao?" Huyền Huyễn mơ hồ nghĩ con rắn này không thành thật, khi nó dẫn bọn họ đi tìm hung thủ, ban đầu bò về phía Trương Nhàn, thế nhưng nửa đường bẻ lại, đây là ý gì? Con rắn này không phải bình thường, nó biết lợi dụng người làm vườn thiếu hụt hồn phách bám lên người gã, bằng không, hồn phách động vật tuyệt đối không thể bám lên thân người, trừ phi tu luyện thành yêu. Bởi vậy có thể thấy, bích trâm này rất thông minh, nếu như nói nó cố ý lầm đạo bọn họ không phải không thể, bất quá, nếu Trương Nhàn mới là hung thủ, vậy nó vì sao giữ gìn bà? Quả thật khó hiểu! Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Cái gì, cậu nói con rắn kia gạt chúng ta?" "Tôi nói là sẽ, anh không nghe rõ sao?" Huyền Huyễn tức giận nói. "Gạt chúng ta có gì tốt, giúp nó báo thù không tốt sao?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được. "Có lẽ nó không muốn chúng ta giúp nó báo thù." "Lý do?" "Không biết." Huyền Huyễn không để ý Tiêu Xuân Thu trợn mắt, quay đầu định tìm Tiểu Lục vừa nãy bị Nguyệt Vũ dọa đến trốn, lại phát hiện Tiểu Lục không thấy. Này không cần tìm chứng cứ, cư nhiên chạy, không phải có tật giật mình là gì? Bích trâm giảo hoạt này lừa bọn họ, suy nghĩ này khiến Huyền Huyễn không vui, hỏi Nguyệt Vũ: "Anh có cách nào tìm nó không?" Xà quỷ vì khí tức quá yếu, muốn tìm có chút khó khăn. Nguyệt Vũ cười nhạt, "Muốn tìm nó còn không đơn giản."