"Thiếu gia, vị thiếu gia kia còn ngủ." Miêu Lan bẩm báo Nguyệt Vũ. "Còn ngủ? Sao ngủ lâu vậy?" Nguyệt Vũ thở dài, một lát sau, anh bất mãn với Miêu Lan: "Ông còn chưa về?" "Tôi phải lưu lại chiếu cố thiếu gia." Miêu Lan cố chấp nói. Nguyệt Vũ trợn trắng, "Tôi không cần ông chiếu cố, tôi tự biết chiếu cố mình." "Thế nhưng--" "Không có thế nhưng." Nguyệt Vũ lạnh mặt, "Ông đừng ở đây làm bóng đèn." "Vậy tôi chờ vị thiếu gia kia tỉnh lại rồi đi." Miêu Lan lui mà cầu thứ. "Ông biết tôi vì sao không thích ở bổn gia sao?" Nguyệt Vũ đổi chủ đề. "Thiếu gia nguyện ý nói?" Miêu Lan vội hỏi, Nguyệt Vũ thiếu gia từ khi thành niên đã không thích ở bổn gia, trước đây còn có thể lộ mặt ở tụ hội cuối năm, mấy năm nay cho dù là bà ngoại cũng không gọi được thiếu gia về, nếu không phải lần này cần đưa vị thiếu gia còn ngủ kia, ông sẽ không thể gặp thiếu gia, thế nên vừa nghe Nguyệt Vũ nói vậy, Miêu Lan không khỏi khẩn trương. "Vì người ở đất rất dông dài, rất phiền." Nguyệt Vũ nói. Miêu Lan ngây người, lắp bắp nói: "Thế nhưng, chúng tôi bất quá là muốn--" Trời xanh làm chứng, bọn họ chỉ muốn chiếu cố tốt vị thiếu gia này, vậy mà ngược lại thành mượn cớ để thiếu gia trốn nhà. "Chính là phiền, đặc biệt bà ngoại, tôi thích xem bệnh cho ai thì xem, bà già ấy cứ lải nhải, người bà muốn tôi cứu tôi một cái cũng không muốn cứu, mạng những kẻ đó vốn nên vậy, cứu cũng vô dụng, bất quá là kéo dài hơi tàn sống thêm một hai năm, lãng phí thời gian tinh lực." Nguyệt Vũ tức giận nói. Thiếu gia cư nhiên mắng bà ngoại là bà già? Nếu bà ngoại nghe không biết sẽ thế nào. Miêu Lan không dám hó hé, nghiêm túc bị mắng. "Được rồi, ông về đi, nếu bà ngoại hỏi, ông thuật lại lời tôi là được, cũng nói bà đừng tới phiền tôi, bằng không tôi không khách khí." "Dạ, thiếu gia." Miêu Lan tính nói gì thêm, thế nhưng Nguyệt Vũ đã nói đến nước này, ông còn không thấy được, phỏng chừng thiếu gia sẽ giận. Cung kính hành lễ, không thể tránh khỏi rời đi. ... Nguyệt Vũ đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã dọa đi. "Đó là ai?" "Tiểu Nguyệt, cậu dậy rồi!" Nguyệt Vũ nhìn lại, phát hiện không biết Huyền Huyễn lúc nào tỉnh đang tựa cạnh cửa trừng anh. "Có thể không dậy sao? Anh mắng người thống khoái như vậy!" Huyền Huyễn khó chịu nói. "Xin lỗi, nhất thời không chú ý âm lượng." Nguyệt Vũ xin lỗi, anh xoa mi, mắt, gương mặt cậu, bỗng nhiên ôm cổ cậu hoan hô: "Tiểu Nguyệt, cậu cuối cùng đã dậy! Tôi rất lo cho cậu!" Tuy chỉ ba ngày, thế nhưng đối Huyền Huyễn mà nói, cảm giác đã rất lâu không gặp Nguyệt Vũ. Cảm nhận khí tức anh vây lấy mình, một khắc đó rất vi diệu, có một loại cảm động anh ta và mình là một sinh mệnh thể, đúng vậy, cảm động, cậu lòng mang cảm kích, giữa thế giới rộng lớn ồn ào này có thể có một người như anh cùng mình gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, trên đời này không phải ai cũng có thể hạnh phúc như vậy, có vài người có lẽ cả đời cũng không thể chạm mặt. Hai người không nói gì, chỉ là lẳng lặng ôm nhau. Không biết bao lâu, Huyền Huyễn bỗng nhiên nở nụ cười. "Cười gì?" Nguyệt Vũ nhu hòa hỏi. "Tôi đang nghĩ sao anh không hôn tôi?" Nguyệt Vũ ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, cúi đầu hôn môi Huyền Huyễn, nụ hôn triền miên. ......... ...... ... "Tôi ngủ đã bao lâu?" "Ba ngày." "Sớm biết không cho anh hôn, ba ngày không đánh răng." Huyền Huyễn thấp giọng ồn ào. "Có sao đâu, tôi không ghét bỏ." Huyền Huyễn liếc xéo, "Anh dám ghét bỏ?" Nguyệt Vũ ha hả nở nụ cười, "Nào dám, đói không? Tôi nấu cháo." "Anh cũng biết nấu?" Huyền Huyễn kinh ngạc. "Vì Tiểu Nguyệt, gì tôi cũng học. Cậu đi rửa mặt đi, tôi bưng cháo ra." Nhìn bóng lưng Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn lắc đầu bật cười, người này! ... "Được rồi, người lúc nãy là ai?" Huyền Huyễn vừa ăn cháo, vừa hỏi. "Đại quản gia Miêu Lan, người đưa chúng ta về. Khó ăn sao?" Nguyệt Vũ lo lắng hỏi. "Cũng không tệ lắm. Chúng ta về bằng cách nào?" "Gọi Miêu Lan lái trực thăng đưa về." "Trực thăng?" Huyền Huyễn khựng lại. "Đây là cách nhanh nhất." Huyền Huyễn không nói gì, Trung Quốc không phải Mỹ, ở Trung Quốc có thể lái trực thăng, phía sau đại biểu đã không phải phú quý, mà là quyền thế, quên đi, cậu tạm thời không muốn nghiên cứu thân thế tên này. "Quản gia của anh đi đâu? Vừa nãy làm chi lớn tiếng, tôi ở phòng ngủ đều nghe được, thật không ngờ anh sẽ làm thế." Nguyệt Vũ khiến người cảm giác rất cao quý ưu nhã, nghe anh cả tiếng mắng người quả là mới mẻ. "Tôi đuổi ông ta về, phiền!" "Rất tùy hứng. Được rồi, bọn Triệu Thụy thế nào?" "Không biết, lúc đó tôi gọi Miêu Lan xử lý chuyện này, lại quên hỏi hành khách còn sống ra sao, bất quá ông át làm việc không sai, bọn Triệu Thụy hẳn đã về nhà." "Ngày mai gọi hỏi, thuận tiện kể cho anh ta chuyện tứ đại gia tộc, Tiểu Khả không ở nhà?" "Đi Tây Tạng chơi với Xuân Hạ. Tiểu Nguyệt, chúng ta lúc nào cũng đi chơi?" Nghĩ tới lần này đi Vân Nam mệt mỏi mà về, Huyền Huyễn không có hứng, "Để sau đi. SAo không thấy Cún Đen?" Cún Đen? Tiêu! Quên mất tiêu!