Huyền Hệ Liệt
Chương 392
Đó là một lão già lưng còng lớn tuổi xấu xí, trên mặt gập ghềnh, rất giống biểu bì cóc, đôi mắt xanh xám, tựa ao tù nước đọng, nhìn không ra một chút tình tự ba động.
Gã đờ đẫn nhìn Thượng Quan Hiên, lại cúi đầu tiếp tục làm hoa cỏ, Bùi Hiểu Nhã bên cạnh tựa hồ hỏi gã một số vấn đề, thế nhưng gã như câm điếc không rên một tiếng.
Nụ cười của Bùi Hiểu Nhã cứng ngắc, trừng người làm vườn một hồi, mới oán hận xoay người rời đi, thủy chung, cô chưa từng ngẩng đầu, tựa hồ không để ý thấy Thượng Quan Hiên.
"Cậu đang nhìn gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Thượng Quan Hiên nâng cằm chỉ người làm vườn.
Từ góc độ của Tiêu Xuân Thu chỉ có thể thấy mặt nghiêng của gã, nửa bên mặt này rất chịu thị giác trùng kích, khiến người không muốn nhìn lần thứ hai.
"Đối lập đẹp xấu của người Trịnh gia thật rất mạnh mẽ, nữ đẹp như model, nam xấu đến dì làm thức ăn ở căn-tin cục chúng ta cũng không liếc nhìn, trách không được Tiểu Khả thường nói đầu năm nay lưu hành mỹ nam xứng xấu nữ, mỹ nữ xứng xấu nam." Tiêu Xuân Thu thì thầm.
Thượng Quan Hiên bật cười, lại nhìn người làm vườn một cái, mới xoay người sang chỗ khác.
Thượng Quan Hiên dạo quanh phòng một lần, ngoại trừ giường có chút hỗn độn, nhìn qua như có người nằm lên ngủ, không còn phát hiện gì khác.
Anh vốn nghĩ Trịnh Lôi bị rút máu cả đêm, nhiều nhiều ít ít sẽ có dấu vết lưu lại, vậy mà trên giường ngoại trừ tóc lại không tìm được gì, quả thật khiến người nhụt chí.
Tiêu Xuân Thu hỏi chị Bảy: "Các vị tối qua có nghe được tiếng gì kỳ quái không?"
Chị Bảy lắc đầu.
"Trịnh Minh có nhà không?"
"Cô gia ở thư phòng lầu ba nghe nhạc."
"Nghe nhạc?" Đã chết ba đứa con cư nhiên còn có tâm tình nghe nhạc, bất quá ba người Trịnh Hoa không phải con của Trịnh Minh, không thương tâm cũng là thường, ở Trịnh gia, có lẽ không ai vì ba người Trịnh Hoa chết mà thương tâm.
"Một tháng nay, có chuyện gì khả nghi xảy ra sao?" Thượng Quan Hiên ngắt lời hỏi.
"Không có," Chị Bảy suy nghĩ một chút, "Thật muốn nói, phu nhân không phản đối đại minh tinh kia gả vào có chút kỳ quái."
"Nga? Vì sao nói vậy?" Thượng Quan Hiên truy hỏi.
"Phu nhân không thích có người ngoài ở nhà, bình thường không việc gì, bà sẽ yêu cầu cô gia và ba vị thiếu gia tận lực đừng về, cứ ở nhà trọ bên ngoài."
Không cho về nhà? Bọn Tiêu Xuân Thu hoang mang không ngớt, nếu không thích người ngoài, vì sao còn thu dưỡng ba đứa con, thậm chí gả cho Trịnh Minh? Quả thật nghĩ không ra!
Sở Hoàn bỗng nhiên nhớ tới Trịnh Lôi hình như đã hơn ba mươi, người phụ nữ kia nhiều lắm ba mươi, nói là em gái Trịnh Lôi thậm chí còn thông, nếu là thu dưỡng, vậy--
"Phu nhân các vị thu dưỡng Trịnh Lôi lúc nào?"
"Không biết. Người hầu bọn tôi hàng năm đều đổi, bất quá phu nhân rất tốt, xa thải cũng cho tiền bồi thường rất lớn, thế nên chuyện của phu nhân bọn tôi không rõ, tên cũng không biết."
Bọn Thượng Quan Hiên nhìn nhau, nghĩ hành vi của người phụ nữ xinh đẹp kia rất khiến người khó hiểu.
Chuyến này không có thu hoạch, tiếp tục ở Trịnh gia tựa hồ không tất yếu, Thượng Quan Hiên dẫn bọn Tiêu Xuân Thu dự định rời đi.
Xuống lầu, người phụ nữ đã không ở phòng khách, Bùi Hiểu Nhã trong hoa viên cũng không thấy, chỉ có người làm vườn xấu xí còn chui đầu vào biển hoa tọc dọc.
Thượng Quan Hiên hỏi người hầu ở phòng khách hành tung Bùi Hiểu Nhã, một người nói Bùi Hiểu Nhã vừa lái xe ra ngoài.
Vốn định hỏi Bùi Hiểu Nhã một số việc, hiện tại chỉ có thể thôi.
Thượng Quan Hiên nhấc chân tính ra cửa, một bước lại dừng, dừng một hồi, đột nhiên xoay người tới chỗ người làm vườn.
Tiêu Xuân Thu gãi đầu, không rõ anh muốn làm gì, giật mình một cái rồi cùng bọn Sở Hoàn bám theo.
Hoa ở hoa viên nở đến nhiệt liệt rực rỡ, Tiêu Xuân Thu nhìn thoáng, phát hiện mình không biết đây là loại nào.
Anh quay đầu thấp giọng hỏi Sở Hoàn và Đường Vân: "Đây là hoa gì?"
Sở Hoàn và Đường Vân nhìn một hồi, lắc đầu.
Hoa này chỉ có hai cánh, hình trứng, bốn màu, vòng ngoài cùng màu tím, tiếp theo màu đỏ, màu vàng, tận cùng bên trong màu đen, màu sắc phối hợp khiến người nhìn rất khó chịu.
Khi tới gần, Thượng Quan Hiên phát hiện bốn phía đông tây nam bắc của biển hoa đặt một bức tượng mặc ngọc La Hán cao chừng ba mươi cm.
Tượng La Hán hơn nửa người giấu sau hoa tươi, chỉ lộ ra cái đầu, khiến người nổi da gà là, phần đầu lộ ra này không có ngũ quan, chỉ có một con mắt dùng thủy tinh đỏ điêu khắc mà thành khảm giữa.
...
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
11 chương
101 chương
233 chương
73 chương
87 chương