Nguyệt Vũ từ cửa sổ xe thủy tinh đối diện thấy được đao nhọn đâm vào sau mình, trong lúc hỗn loạn muốn xoay người phản kích đã không kịp, thời khắc chỉ mành treo chuông có thể làm là nghiêng người né tránh, mặc dù Nguyệt Vũ phản ứng rất nhanh, rất đúng lúc, thế nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể khó khăn tránh chỗ yếu hại, đao phong băng lãnh đâm vào vai, đau đến khiến anh trong nháy mắt cắn chặt môi dưới. Không đợi kẻ phía sau rút đao, Nguyệt Vũ trở tay nắm sống dao tự rút ra, xoay người, bang bang bốn tiếng súng vang, một kẻ đeo đao bị anh từ ngoài cửa sổ túm vào đoàn tàu. Mọi việc xảy ra rất đột nhiên, hành khách xung quanh choáng váng, chỉ biết là sững sờ ở đó. Nguyệt Vũ ném đao xuống, mắt lạnh nhìn kẻ bịt mặt trên đất bị anh dùng súng bắn trúng cổ tay, cổ chân, anh khom lưng định vạch trần miếng vải đen trên mặt, lúc này ngoài cửa sổ lại nhảy vào một kẻ bịt mặt giơ đao đâm về phía Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ ánh mắt lạnh lẽo, "Muốn chết!" Nguyệt Vũ xuống tay tuyệt không lưu tình, một súng mất mạng. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng huýt bén nhọn, có hai kẻ bịt mặt tính nhảy vào nghe tiếng huýt này, lập tức bỏ chạy, chúng muốn chạy, Nguyệt Vũ nổi giận cũng không cho, một súng một người kết liễu chúng. Nguyệt Vũ tính đuổi tới bên cửa sổ nhìn xem còn bao nhiêu người, vừa giơ chân, trước mắt đột nhiên tối sầm, đèn trong xe thoáng cái dập tắt, ngoài cửa sổ cũng rơi vào hắc ám. Hắc ám thình lình mà đến khiến hành khách vốn dĩ khủng hoảng càng bất an lộn xộn, khàn giọng gào thét, giữa hỗn loạn, tiếng hành khách quát tháo, tiếng con nít khóc, tiếng đồ vật vỡ vụn hỗn tạp vào nhau, khiến Nguyệt Vũ không thể xác định kẻ bịt mặt tập kích mình có phải còn ẩn núp xung quanh. Nguyệt Vũ không dám lấy điện thoại chiếu sáng, vì như vậy, anh rất dễ trở thành mục tiêu. Anh cẩn thận dán vách thùng xe, ngưng thần lưu ý động tĩnh xung quanh. Vai trái bị thương không ngừng chảy máu, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là tay trái cầm súng, tay phải tạm thời kìm lại tốc độ máu chảy. Giữa chốn ầm ỹ, Nguyệt Vũ tĩnh tâm tự hỏi. Vừa nãy những kẻ bịt mặt như có mục tiêu muốn giết anh, kẻ đầu tiên thất bại, kẻ kế tiếp rõ ràng hướng anh mà tới. Dựa theo ba lần tàn sát trước, những kẻ này giết người không có mục tiêu cố định, gặp người thì giết. Giết xong hành khách trên đoàn tàu, sẽ giết hành khách ở sân ga ảo cảnh, một giờ sau lại giết người, như trình tự đặt ra, cho nên vừa nãy anh mới sơ ý bị đâm trúng, lẽ nào chúng không tiếp tục dựa theo quy luật này giết người? Hoặc nói lần này cần giết chỉ có anh, hành khách còn lại vẫn dựa theo kế hoạch định ra tiến hành, thẳng đến khi giết sạch? Nghĩ tới đây, Nguyệt Vũ ý niệm đầu tiên là Phạm Tiểu Yến tìm mình bị bọn họ phát hiện, cho Phạm Tiểu Yến nói gì với mình, nên nóng lòng giết người diệt khẩu. Nếu là vậy, không biết Phạm Tiểu Yến có sao không? Có phải đã bị sát hại? Hắc ám khiến sợ hãi trong lòng vô hình gia tăng, hành khách không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể mang theo sợ hãi chờ đợi tử vong, chờ mình như những hành khách trước bị giết, có vài hành khách bắt đầu căm hận, bọn họ hận vì sao mình bị giết, bọn họ căn bản không nhận ra những kẻ bịt mặt này, không thù không oán, vì sao muốn giết bọn họ? Vì sao bọn họ phải bị giết, bản thân chết ở nơi quỷ quái nào cũng không hay? Thế là bọn họ lòng sinh bất bình bắt đầu kêu to: "Chúng ta không thể ngồi chờ chết, vì sao bọn họ có thể giết chúng ta? Bọn họ giết chúng ta, chúng ta sẽ giết bọn họ!" Rống to đột ngột khiến các hành khách chấn động, đều hò hét: "Đúng! Chúng ta phải giết bọn họ! Báo thù cho người bị bọn họ giết!" "Để bọn họ cũng nếm thử mùi vị sống không bằng chết! Thịt mẹ nó đám tặc kia!" "Khốn kiếp này, nhất định phải chậm rãi dằn vặt!" "Oạt tâm phá phúc, lăng trì xử tử!" Hành khách quần tình sục sôi đây một lời kia một câu tức giận mắng. "Mọi người đừng hoảng, ai có đồ chiếu sáng?" "Tôi có!" "Tôi cũng có!" Trả lời liên tiếp. Qua chừng mười bút, một tia sáng lóe lên trong thùng xe hắc ám, hành khách chưa kịp hoan hô đã nghe một tiếng hét thảm, kế tia sáng dập tắt. "Sao vậy?" Hành khách kinh hỏi. Kế lại một tia sáng lóe lên, thế nhưng mới vài giây, nương theo một tiếng hét thảm tia sáng lần thứ hai dập tắt. "Không tốt! Mọi người cẩn thận, bọn kia hỗn vào! Lại có người bị giết!" Có kẻ hô to, hành khách vốn dĩ có chút trấn định lần thứ hai hỗn loạn. Nguyệt Vũ cẩn thận né tránh vật thể không rõ không biết ai ném tới, nghe tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt bên tai, là khổ sở, là phẫn nộ, hay là bất đắc dĩ, anh đã không rõ, trong bóng tối, hành khách hoặc người một nhà đánh người một nhà, hoặc bị kẻ bịt mặt đến nay nửa bên mặt cũng không thấy giết không sao đếm xuể? Đoàn tàu cuối cùng còn sống bao nhiêu? Cơn ác mộng tràn ngập máu tanh này bao thuở mới kết thúc? Anh còn có thể gặp lại Tiểu Nguyệt sao? Ngay khi Nguyệt Vũ cũng thấy mờ mịt, đột nhiên hai đầu hỏa long chói mắt bay qua cửa sổ, chỉ một thoáng chiếu sáng đoàn tàu, thùng xe vốn dĩ hắc ám sáng như ban ngày. Hỏa long đột nhiên xuất hiện khiến người ngây ngẩn, Nguyệt Vũ giật mình, tư duy của anh chưa kịp chuyển lại, trên tay đã bắt đầu động tác, thừa dịp mọi người sững sờ, anh tiên phát chế nhân, giơ súng bắn phá, giết sạch kẻ bịt mặt men theo hỗn loạn trà trộn vào giết người. "Không muốn chết còn không mau giết bọn chết tiệt vô liêm sỉ này!" Một tiếng gầm không biết từ đâu truyền ra chấn đến mọi người lỗ tai ông ông, kẻ phản ứng nhanh quát to một tiếng tiện tay nắm lấy một vật lao về phía kẻ bịt mặt chưa kịp phản ứng. Tình thế ưu khuyết thoáng cái đảo ngược, hành khách vẫn lo lắng hãi hùng đỏ mắt phát điên vây quanh những kẻ bịt mặt quyền đấm cước đá. "Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!" Nguyệt Vũ không ngừng gọi, anh không nghe lầm, vừa nãy là tiếng của Tiểu Nguyệt. Gọi vài tiếng, bỗng nhiên có người dán bên tai nói: "Mau nhảy xe!" "Tiểu Nguyệt?" Nguyệt Vũ kinh hỉ không ngớt, vươn tay ôm lấy cạnh, thế nhưng vồ hụt. "Mau nhảy xe! Nếu như anh lại để mình bị thương, xem tôi về thu thập anh thế nào!" Lời nói tàn bạo khiến Nguyệt Vũ rùng mình, Tiểu Nguyệt giận rồi! Lập tức, Nguyệt Vũ không nghĩ ngợi nhảy ra ngoài. "Oanh!" Một tiếng long trời lở đất, đất rung núi chuyển, chấn đến hành khách không phòng bị bảy choáng sáu váng ngã xuống. Nhìn đoàn tàu vỡ thành hai nửa, Nguyệt Vũ há dốc vì kinh ngạc, khí lưu cường liệt khiến anh nhịn không được lui ra sau mấy bước, ngẩng đầu thấy ánh nắng nhàn nhạt, anh không khỏi ngẩn ra, ánh nắng?