Giật mình một hồi, Nguyệt Vũ mới tỉnh lại, anh nhào tới bên cửa sổ, một chân giẫm trên khung cửa muốn đuổi theo, thế nhưng vừa ngẩng đầu thấy cảnh sắc bên ngoài, anh cứng lại, mồ hôi lạnh chảy xuống. Ngoài cửa sổ là nước sông cuộn trào, màu nước là đỏ vàng, mặt sông trải rộng xác chết trôi, ghê tởm không ngớt, đâu thấy được bóng Huyền Huyễn. Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt... Nguyệt Vũ không tự giác mà buông chân, thất hồn lạc phách. Một hành khách bên cạnh xông lên đẩy anh sang, chửi ầm: "Mày ngu sao! Cư nhiên mở cửa sổ! Muốn những kẻ bịt mặt kia vào đúng không? Ngại mệnh dài! Heo!" Nguyệt Vũ không để ý, chỉ là lạnh lùng nhìn. Đóng cửa sổ kẻ bịt mặt không thể vào? Đóng cửa sổ, người không phải vẫn bị giết, rốt cuộc ai mới ngu? Huyền Huyễn đột nhiên biến mất, khiến Nguyệt Vũ thoáng cái không có chủ ý. Tiểu Nguyệt có phải phát hiện gì, cho nên mới đột nhiên nhảy ra, thậm chí không có thời gian nói với mình một tiếng, không biết cậu ấy có sao không? Nguyệt Vũ rất muốn đi tìm Huyền Huyễn, thế nhưng nhìn nước sông bốc lên bọt đỏ bên ngoài, anh không biết đi đâu tìm? Vạn nhất đi rồi, Huyền Huyễn về tìm không được thì sao? Nghĩ trước lo sau, Nguyệt Vũ quyết định ở lại, anh không biết Huyền Huyễn đi đâu, nhưng ít nhất để Huyền Huyễn biết anh ở đây, vậy tốt hơn là hai người ai cũng không biết đối phương ở đâu. Ở lại tàu là nguy hiểm, hành khách đều biết điều này, bọn họ không phải không muốn chạy, nhưng bên ngoài nguy hiểm hơn bên trong rất nhiều, cho dù nhảy xe, cũng không biết có thể chạy đi đâu, cho nên tuy biết ở lại tùy thời sẽ trở thành vong hồn dưới đao những kẻ bịt mặt xuất quỷ nhập thần, thế nhưng đại bộ phận hành khách vẫn lựa chọn, bộ phận còn lại hoàn toàn không có chủ trương, bọn họ là bám gót, người khác thế nào bọn họ thế đó. Mọi người trong tiềm thức hy vọng đây bất quá là ác mộng, khẩn cầu có thể tỉnh lại, mỗi người sẽ hoàn hảo vô khuyết nhìn tàu đến trạm, mà không phải tuyệt vọng bất lực chờ đợi tử vong. Nguyệt Vũ không ở thùng xe, anh một mình đi phòng điều khiển. Đôi khi, nơi nhìn như nguy hiểm nhất kỳ thực là an toàn nhất. ... Phòng điều khiển vắng vẻ, chỉ có đèn máy chỉ thị chợt lóe rồi tắt. Nguyệt Vũ cầm súng lục trong tay, chỉ cần kẻ địch không phải linh thể như quỷ quái, súng lực sát thương hơn xa vũ khí khác. Anh đầu tiên quan sát một vòng, không phát hiện khả nghi gì, mới dám ngồi xuống ghế. Ôm tâm tính thử, Nguyệt Vũ vươn tay đè nút máy móc, quả nhiên không nhạy. Suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại bấm dãy số Huyền Huyễn, căn bản không thông, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha. Hầu như song song với bỏ điện thoại vào túi áo, Nguyệt Vũ bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhỏ, người bình thường cho dù nghiêm túc lắng nghe cũng không tất nghe được, thế nhưng Nguyệt Vũ không phải người bình thường, anh là người dị thường, động tác mẫn tiệp lắc mình trốn sau cửa, nín thở chờ. Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra cái khe, một cái đầu dò xét vào, đầu này chưa kịp có động tác kế tiếp, họng súng băng lãnh đã kề lên trán. "Là cô!" Thấy rõ mặt người tới, Nguyệt Vũ cực độ ngoài ý muốn, anh thế nào cũng nghĩ không ra người này dĩ nhiên xuất hiện vào lúc này ở nơi này. ...