Nửa đêm, tí tách tí tách đổ mưa, Huyền Huyễn bị hơi nước văng lên giật tỉnh, ngón tay giật giật, tê dại từ bàn chân kéo thẳng lên não, cậu không khỏi cười khổ, thật không nên ham ấm áp của Nguyệt Vũ mà chen chúc thống khổ như vậy. Mưa bụi từng hạt từng hạt tạt vào từ cửa sổ nửa mở, Huyền Huyễn nửa bên mặt bị ướt, thế nhưng tay chân tạm thời không thể động, chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại tầm mắt nhìn thủy tinh tích tích rung động. Hô hấp nóng bỏng của Nguyệt Vũ phà vào mặt, không khỏi thấy ấm áp, nương ngọn đèn lờ mờ nhìn anh khẽ nhăn đôi mày, hẳn là cũng ngủ rất khó chịu, Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, cúi đầu ngậm lấy môi anh, như là cắn một viện kẹo mềm mại thơm tho tinh tế liếm mút. Nguyệt Vũ vô thức ừ một tiếng, chủ động hôn lại. Môi răng dán lấy, tựa hồ hô hấp cũng đồng bộ, không biết trải qua bao lâu, có lẽ ngắn ngủi một giây, có lẽ dài dòng một đời, thở không nổi Huyền Huyễn một tay đánh vào mặt Nguyệt Vũ đẩy anh ra, rất mất mặt, cư nhiên "anh hùng khí đoản"! Huyền Huyễn ảo não. Bàn tay Nguyệt Vũ ôm eo Huyền Huyễn kéo chặt, nhăn mũi, bĩu môi, lộ ra thần thái ủy khuất, thế nhưng không mở mắt. Tên này, rõ ràng tỉnh còn muốn vờ! Huyền Huyễn vừa giận vừa buồn cười, ánh mắt xoay động, dán bên mặt bị mưa ướt tới. Nguyệt Vũ trước là nghi hoặc, liếm liếm tựa hồ tính xác định gì, Huyền Huyễn bị anh chọc cười, hất bàn tay đặt trên lưng mình ra, ngồi dậy đóng cửa sổ. Nguyệt Vũ mở mắt, cười nói: "Băng hỏa lưỡng trọng thiên! Di? Trời mưa?" Anh vừa nói, vừa tính ngồi dậy, bò được nửa lại ngã xuống, "Ai, tê quá!" Huyền Huyễn thở dài, "Vì chất lượng giấc ngủ của chúng ta, lát nữa tách ra ngủ đi, thí nghiệm chứng minh, giường nằm của xe lửa không thể ngủ hai người, cả người xương cốt đều đau." Nguyệt Vũ đôi mắt sáng ngơi, "Nếu không tôi mát-xa cho cậu." Nhìn đôi mắt sáng đến quá phận, khóe miệng Huyền Huyễn lộ ra tiếu ý không rõ, "Cũng tốt." ... "Có phải làm bác sĩ đều đặc biệt biết mát-xa?" Bị ấn hầu như thoải mái muốn rên rỉ Huyền Huyễn miễn cưỡng hỏi. "Vì sao hỏi vậy?" Nguyệt Vũ không giải thích được. "Vì rất thoải mái, tôi thấy anh xuống tay rất chuẩn, ấn đều là huyệt vị." "Tiểu Nguyệt cũng biết huyệt vị nhân thể?" Nguyệt Vũ cười hỏi. "Xem như biết." "Làm bác sĩ không phải đều là cao thủ mát-xa, bất quá tôi phải mà thôi." "Sau này tùy thời tìm anh hầu hạ." Huyền Huyễn trêu ghẹo. "Được, bất quá lễ thượng vãng lai, Tiểu Nguyệt phải báo đáp tôi." "Anh muốn tôi báo đáp thế nào?" "Cái này." Nguyệt Vũ chỉ môi mình, "Như vừa nãy." Huyền Huyễn không trả lời, tự tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Vũ. Dưới ngọn đèn mông lung, cậu giữa bóng tối có chút không rõ, mang theo một loại mê hoặc, nghiêng người, ngoắc ngón tay với Nguyệt Vũ. Nguyệt Vũ tâm thần rung động, cúi mình. Huyền Huyễn búng tay, ngọn đèn hôn ám lóe lóe, thoáng cái tối sầm. Nguyệt Vũ giật mình, bàn tay Huyền Huyễn đã nắm cổ anh, thanh âm thấp trầm vang lên bên tai, "Anh nói, hoàn cảnh như vậy có nên làm chút gì khác?" Nguyệt Vũ đôi mắt trợn tròn, một lát hồi phục tinh thần, anh lắc đầu, "Không cần." Huyền Huyễn kinh ngạc, mình chủ động cầu hoan cư nhiên bị cự tuyệt? Nguyệt Vũ vuốt tóc Huyền Huyễn, có chút buồn bực nói: "Chúng ta thật lâu không làm, tôi rất muốn." "Vậy vì sao--" "Ở đây không xong." Huyền Huyễn nhất thời không thể hiểu ý, giật mình. Nguyệt Vũ giải thích nói: "Ở đây chật như vậy, làm sẽ rất khó chịu, hơn nữa có người, không thể thoả thích, xét thấy không chỉ hai điểm này, tôi tình nguyện không làm." Huyền Huyễn vô lực, bất quá cẩn thận ngẫm lại, Nguyệt Vũ nói không phải không có lý, làm như vậy, phỏng chừng khớp xương đều rã. Nguyệt Vũ sờ đầu Huyền Huyễn, lại sờ cổ, lại sờ eo, rất không cam lòng, khó được Tiểu Nguyệt chủ động cầu hoan, thế nhưng không thể làm, nghẹn chết người! Huyền Huyễn bị anh sờ cả người nóng lên, nhịn không được lên tiếng: "Anh đừng sờ, khó chịu." Nguyệt Vũ thở dài một hơi, dúi đầu vào cổ cậu, mơ hồ không rõ nói một câu. Huyền Huyễn nghe không rõ, "Anh nói gì?" "Tôi ghét xe lửa, ghét giường nằm." Nguyệt Vũ bi thương nói. Huyền Huyễn bật cười, "Vậy tôi ôm anh một cái." "Còn muốn hôn." Nguyệt Vũ được một tấc lại muốn tiến một thước. "Được, hôn." Huyền Huyễn liên tiếp hôn vài cái, "Thỏa mãn sao?" "Hôn mặt, còn muốn hôn môi." Nguyệt Vũ học âm điệu trẻ con nãi thanh nãi khí nói. Vừa dứt lời, Nguyệt Vũ đầu tiên nhịn không được nở nụ cười. "Anh thật không biết xấu hổ." Huyền Huyễn cười mắng. "Thế nhưng rất có ý tứ." "Tôi đều nổi da gà." "Thật vậy sao? Tôi xem xem." Nguyệt Vũ vói tay vào quần áo Huyền Huyễn, vừa định gãi ngứa, thình lình một tiếng chói tai vang lên, Nguyệt Vũ tính đứng dậy xem là chuyện gì, đột nhiên đoàn tàu lung lay thật mạnh, không phòng bị anh đụng vào vách thùng xe. "Các vị hành khách xin chú ý, phía trước xuất hiện sự cố, đoàn tàu cần khẩn cấp dừng lại, xin các vị hành khách ngồi ổn!" Trong nháy mắt tiếng chửi bới, tiếng trẻ khóc, tiếng phụ nữ bất an hỏi vang lên, Huyền Huyễn vô tâm để ý, cậu đỡ Nguyệt Vũ ngồi xuống, "Anh không sao chứ?" Nguyệt Vũ sờ trán, "Không sao." Huyền Huyễn lo lắng, "Thật không sao?" "U một cục." Huyền Huyễn lúc này an tâm, nghe dưới đáy đoàn tàu truyền đến tiếng va chạm bén nhọn, cậu bỗng nhiên thấy tim đập nhanh, "Không biết xảy ra chuyện gì?"