"Chúng ta có nên chờ ông chú tới rồi về?" Tiểu Thường nói giỡn. Tiêu Xuân Thu cười ha hả nói: "Nếu như ông chú thẹn quá thành giận bão nổi, chúng ta chẳng phải tiêu?" "Sợ gì, nhiều người." Tống Tiếu Ngự làm bộ ôm cổ Tiểu Thường, cười nói: "Chờ ông chú chỉ là mượn cớ, tôi thấy cậu là vui đến quên trời quên đất, không muốn về." Bị chọc thủng Tiểu Thường hắc hắc, thân thiết ôm Tống Tiếu Ngự, "Chúng ta đi chơi rồi về." Tống Tiếu Ngự gõ đầu Tiểu Thường, hỏi Thượng Quan Hiên: "Ý cậu thế nào?" Thượng Quan Hiên nhiều ít có chút trách nhiệm, chần chờ nói: "Chúng ta ra ngoài cũng có một thời gian, hơn nữa mang theo quan tài hồng ngọc này không tiện." "Lo lắng của cậu cũng đúng." Tống Tiếu Ngự xoa đầu Tiểu Thường, "Lần sau chúng ta xin nghỉ đi chơi." Tiểu Thường cười hì hì nói: "Xin nghỉ? Nói một tiếng với ông chú là được, sao phải sợ chú ấy không đáp ứng? Tiền trảm hậu tấu không thành vấn đề." Bọn Tiêu Xuân Thu nở nụ cười. (Đáng thương ông chú Hồ, câu uy hiếp thường đọng bên mép "Chú giáng chức các cháu" thật không tác dụng, im lặng...) Huyền Huyễn nói: "Các anh về trước đi, tôi và Nguyệt Vũ phải dừng ở đây vài ngày." Tiêu Xuân Thu bát quái hỏi: "Cậu tính làm gì? Sẽ không định về cướp Cún Đen đi?" Huyền Huyễn cười quỷ dị, "Về cướp? Tôi là kẻ ngu như vậy sao? Ha hả!" Mọi người không hiểu ra sao, hồ nghi không ngớt, thế nhưng thấy Huyền Huyễn thần thần bí bí, biết cho dù hỏi vị đại sư này cũng không nói. Huyền Huyễn đột nhiên nhớ tới một việc, "Được rồi, Tiêu Xuân Thu, giúp tôi chiếu cố Tiểu Hoa và Tiểu Thỏ." Tiêu Xuân Thu liếc sóc chuột và thỏ trắng im lặng, một ngụm cự tuyệt: "Mặc kệ! Tôi không phải bảo mẫu pet." Chi! Sóc chuột cũng kháng nghị, vừa nãy nó cắn Tiêu Xuân Thu đang sợ anh trả thù, thế nhưng nó lại hy vọng ở bên tiểu hồ ly, ai, phiền! Tiểu Thường xung phong nhận việc, "Huyền Huyễn, tôi giúp cậu chiếu cố Tiểu Hoa và Tiểu Thỏ." Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Cũng tốt, anh ở sát vách, không cần cố ý chạy đi đón Tiểu Hoa. Vì cảm ơn anh, nợ Tiêu Xuân Thu đòi phân anh một phần ba." Tiểu Thường tuy không phải tham tiền, thế nhưng có tiền vẫn vui vẻ, "Ha hả, vậy tôi không khách khí!" Tiêu Xuân Thu tâm lý không công bằng, "Tôi giúp cậu đòi nợ, nhiều ít cũng trả tiền đi?" Huyền Huyễn liếc anh, "Vừa nãy bảo anh giúp tôi chiếu cố Tiểu Hoa, anh không nguyện, còn gì để nói, nợ sao, tôi tự đi đòi là được, không phiền anh đại giá." "Uy, cậu không phải giận đi?" Tiêu Xuân Thu lo lắng, quan hệ của anh và Huyền Huyễn nhìn như ác liệt, thế nhưng cảm tình rất tốt. "Anh nói đúng, tôi giận." "Cậu lúc nào keo kiệt như vậy?" "Luôn luôn!" Tiêu Xuân Thu trừng Huyền Huyễn một hồi, quay đầu nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Hiên: "Cậu biết tên này có mục đích gì không?" Quen Huyền Huyễn nhiều năm như vậy, tính tình cậu ấy tuy không thể nói 100% lý giải, thế nhưng có 90%, Huyền Huyễn là thật giận hay có mưu đồ Tiêu Xuân Thu nhiều nhiều ít tí có thể đoán được. Thượng Quan Hiên mắt có tiếu ý, khó được tên này có lúc thông minh, anh khom lưng ôm lấy tiểu hồ ly, dưới tầm mắt nghi hoặc của Tiêu Xuân Thu, dùng mũi tiểu hồ ly chạm mũi anh. Mặt Tiêu Xuân Thu nóng lên, liếc trắng Thượng Quan Hiên, tên này, cười đến hoặc nhân như vậy làm gì? "Không rõ sao?" Gương mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hiên dần lộ ý cười. "Rõ? Rõ gì?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được. Thượng Quan Hiên nhét tiểu hồ ly vào lòng Tiêu Xuân Thu, "Rõ chưa?" Tiểu hồ ly đánh ngáp, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Xuân Thu, nó đều rõ, cư nhiên còn không rõ? Tiêu Xuân Thu linh quang chợt lóe, thoáng cái hiểu được, hay cho cậu Huyền Huyễn, cư nhiên đánh chủ ý tiểu hồ ly của tôi, bất quá-- "Nhạ, cho cậu." Tiêu Xuân Thu để tiểu hồ ly vào tay Huyền Huyễn. Huyền Huyễn mặt mày rạng rỡ, "Ai nha, theo Thượng Quan Hiên quả là khác." Tiêu Xuân Thu khóe miệng rút rút, ngoài cười trong không cười. Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự không hiểu ra sao, "Mọi người bí hiểm gì? Sao bọn tôi nghe không hiểu?" Nguyệt Vũ nở nụ cười, ôm lấy sóc chuột ai oán cho mình bị vứt bỏ bò bên chân, đồng thời ôm lấy tiểu hồ ly giao cho Thượng Quan Hiên, "Phiền phức, Tiểu Hoa rất dễ nuôi." Tiêu Xuân Thu bĩu môi, chỉ vào Huyền Huyễn đối Tiểu Thường nói: "Cậu ấy buồn chán, muốn tiểu hồ ly nhà tôi làm bàn sóc chuột cứ việc nói thẳng, cư nhiên ở đó làm bộ giận dụ tôi chủ động cống hiến tiểu hồ ly, thật không biết xấu hổ!" Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự sửng sốt, bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, Huyền Huyễn đôi khi thật rất buồn chán. Huyền Huyễn không để ý, vuốt đầu sóc chuột nói: "Tiểu Hoa ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với tiểu hồ ly, nếu Tiêu Xuân Thu ngược đãi mày, tao về nhất định giúp mày báo thù!" Chi! Tiêu Xuân Thu đầu đầy hắc tuyến, tức giận nói: "Yên tâm, tôi không chấp nhặt với nó." "A? Vậy tiền của tôi còn sao?" Tiểu Thường quan tâm hỏi. Huyền Huyễn ha hả cười, "Chuyện đáp ứng người khác, tôi sẽ không ăn vạ, Tiểu Hoa có Thượng Quan Hiên chiếu cố, Tiểu Thỏ vẫn phải phiền anh." "Được, chỉ là nó sẽ không đột nhiên biến thành người đi?" Tiểu Thường không quên con thỏ này là tinh. "Sẽ không." "Vậy thì tốt." Huyền Huyễn đối vẻ mặt đau khổ Tiêu Xuân Thu nói: "Thù lao cũng chia anh một phần ba." Tiêu Xuân Thu hoài nghi, "Thật hay giả?" "Không tin thì thôi, đi, byebye!" Huyền Huyễn phất tay, kéo Nguyệt Vũ đi. Nhìn bóng lưng cậu ấy, Tiêu Xuân Thu nói thầm: "Tên này đột nhiên hào phóng như vậy, nhất định có âm mưu, chẳng lẽ cậu ấy và Nguyệt Vũ tính đi phát tài?" "Không nhất định là đi phát tài, có lẽ hưởng tuần trăng mật cũng nói không chừng." Thượng Quan Hiên nói. "Quản bọn họ làm gì, tôi phải kế hoạch thế nào đòi tiền bọn Đường Vân, giúp người khác đòi nợ và vì mình đòi nợ là khác nhau giữa trời với đất, ha ha!" Tiêu Xuân Thu cười ha ha.