"Quái vật? Quái vật gì?" Hàn Vũ vội vàng hỏi. Sở Hoàn hồ nghi liếc nhìn Hàn Vũ lời mang hưng phấn, "Anh thật giống như cao hứng?" Hàn Vũ xoa tay, "Có thể khiến cậu và La Minh sợ nhất định là giống chưa gặp, đáng giá nghiên cứu." Nghe vậy, Sở Hoàn và La Minh không khỏi đầu đầy hắc tuyến, biến thái này! Trần Nặc như gặp quỷ nhìn Hàn Vũ, "Anh còn muốn nghiên cứu?! Anh không sợ bị ăn sao?" Hàn Vũ không nhận ra Trần Nặc, "Cậu là ai?" "Trần Nặc, hợp tác của La Minh." Đường Vân nói, "Kỳ quái, anh hẳn gặp qua cậu ấy." Hàn Vũ nhức đầu, "Đã quên." La Minh đáp vai Đường Vân, bĩ cười nói: "Trong mắt Hàn đại pháp y chỉ có cậu, hơn nữa cảm giác tồn tại của tiểu tử này quá yếu, không nhận ra cũng là bình thường." Hàn Vũ phất dao thủ thuật, uy hiếp: "Lấy móng vuốt của cậu ra." "Thiết!" La Minh phẫn nộ buông tay. Hàn Vũ lập tức kéo Đường Vân đến cạnh, như lão gà mái hộ vào lòng. Đường Vân nóng mặt, khẽ gọi: "Anh phát điên cái gì!" Hàn Vũ không chút khách khí nói: "Tên này là một lưu manh, không giống quân tử Sở Hoàn." La Minh khóe miệng co quắp, "Anh trong mắt có thỉ, thấy ai đều là thỉ." Trần Nặc chỉ trích: "La Minh, cậu nói chuyện sao thô tục vậy!" Sau đó lại giật mình trừng Đường Vân và Hàn Vũ thân mật, nghiêm túc mà đau lòng nói: "Hai người đoạn tụ là sai." "Quan cậu đánh rắm!" La Minh mắng. Hàn Vũ dùng ánh mắt nghiên cứu trên dưới bắn phá Trần Nặc, nhìn khiến Trần Nặc sợ hãi mới nói: "Trách không được tôi không nhớ rõ cậu, đây là nguyên nhân." Trần Nặc rụt lui cổ, chết không hối cải nói: "Tôi không nói sai, nói thô tục và đoạn tụ là không tốt!" Sở Hoàn nhìn lắc đầu, Trần Nặc thật dễ đắc tội người! Hàn Vũ và La Minh nhìn nhau, cười hắc hắc, cười đến Trần Nặc có ảo giác đại họa lâm đầu. Đường Vân hỏi Sở Hoàn: "Nhìn trận thế vừa nãy, quái vật theo lời các cậu không phải đang truy giết sao? Thế nào không thấy nó đuổi theo? Quái vật kia bộ dáng gì?" Đường Vân vừa nói vậy, Sở Hoàn cũng kỳ quái, "Hai cái đầu, không đúng, là một cái đầu chia làm hai nửa, con mắt rất lớn, có hai chân, một cái đuôi dài, chiều cao hai mét, bộ dáng như rắn mối lớn biến chủng, nói thật, xem phim khoa học viễn tưởng đối thứ này thuần túy là ảo tưởng không cảm giác, thế nhưng tận mắt thấy đã dọa người." Sở Hoàn lòng còn sợ hãi nói. "Quả thực ghê tởm." La Minh xen mồm. "Cũng không phải thấy khủng long, các cậu không phải cảnh sát sao? Một con rắn mối, nếu tránh không được, một súng chấm dứt là xong, chạy cái gì?" Hàn Vũ tức giận nói. Sở Hoàn ngẩn ra, "Rắn mối đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, dưới tình thế cấp bách không ngờ đến điểm ấy." "Chúng ta thật ngốc!" La Minh hối hận, "Đi, chúng ta vào bắt nó! Nói không chừng có thể kiếm một bút!" Nói xong quay đầu đối Trần Nặc nói: "Cậu giữ ở cửa." "Một mình tôi?" "Đương nhiên." "Nga." Trần Nặc không tình nguyện đáp. Thấy Trần Nặc như vậy, La Minh hỏi: "Cậu sợ sao?" "Có chút." Trần Nặc thành thật. "Quên đi, cậu theo bọn tôi vào." "Tốt!" Trần Nặc lập tức gật đầu. Tiểu tử này! La Minh thầm than. Đường Vân suy nghĩ một chút, hỏi Sở Hoàn: "Cậu nói con rắn mối kia mắt rất lớn, lớn như nắm tay sao?" "Ước chừng vậy." "Lẽ nào chúng ta thấy cùng là một thứ?" "Hai người cũng thấy nó?" "Bọn tôi chỉ thấy con mắt." "Lại nói tiếp, hai người đi đâu? Chúng tôi tìm thật lâu cũng không tìm được, nhưng xác định các cậu biến mất ở nhà Tạ Quân, vì vậy hoài nghi trong nhà có cơ quan, thế nhưng tìm cả ngày cũng không thấy, kế đó con rắn mối kia xông tới." "Việc này một hồi lại nói, ở đây xác thực có cơ quan, bọn tôi mới từ dưới chui lên, Tạ Quân và Hoàng Vân đã chết." "Cái gì? Bọn họ chết?" Sở Hoàn ngoài ý muốn. "Ừ," Đường Vân trầm nói: "Tôi hoài nghi hung thủ là con rắn mối kia, nói không chừng nó liên quan đến thực nghiệm của vợ chồng Tạ Quân." "Đúng!" Sở Hoàn một đấm vào tay, "Tôi xem con rắn mối kia là vợ chồng Tạ Quân làm ra." "Đáng đời bọn họ chết trong tay vật thí nghiệm của mình." La Minh không chút đồng tình. Hàn Vũ nói: "Sự thực rốt cuộc phải hay không chúng ta không biết, hiện tại cần làm là bắt lấy con rắn mối kia, còn có tìm được Lâm Lâm và Tô Lý Địch." "Không sai."