Sở Hoàn đơn giản mà kể lại mọi chuyện. Trần Nặc nghe đến trừng to mắt, mặt có sợ hãi nhìn bàn tay băng vài vòng vải trắng của Sở Hoàn. La Minh trầm ngâm, "Nghe cậu nói vậy, chuyện thực sự rất nghiêm trọng, nếu như để Lâm Lâm chạy ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng, tôi thấy chúng ta cần lục soát lại nhà Tạ Quân, phải tìm ra Lâm Lâm." Sở Hoàn gật đầu, "Tôi cũng cho là vậy, cho nên Đường Vân và Hàn Vũ đã đi." ... "Kỳ quái? Người đâu?" Khi tới nhà Tạ Quân, bọn họ phát hiện dĩ nhiên không thấy Đường Vân và Hàn Vũ. "Lẽ nào bọn họ chưa tới? Không thể nào! Bọn họ nói tìm một nơi có thể thấy được, hẳn là trực tiếp tới! Tôi vừa nãy thấy rõ bóng lưng bọn họ." Sở Hoàn vô cùng kinh ngạc. La Minh nhìn cánh cửa khóa chặt và cửa sổ dùng rèm che kín một hồi, hồ nghi nói: "Thế nhưng nhìn cửa sổ và cửa này, không có dấu vết bị phá." "Vậy kỳ quái, hai người kia đi đâu?" Ba người nhìn nhau vài lần, kinh nghi bất định. Sở Hoàn tiến lên ấn chuông, ấn hồi lâu không có động tĩnh. "Phá cửa vào thôi." La Minh đề nghị. Trần Nặc có chút không tán thành, "Vậy không tốt lắm đâu, nếu như vào tìm không được bọn họ, Tạ Quân có thể cáo chúng ta." La Minh tức giận liếc xéo, "Lề mề như cậu, bọn họ đều đi gặp Diêm Vương!" Lòng nóng như lửa Sở Hoàn tán thành cách làm của La Minh, Đường Vân và Hàn Vũ rất hiển nhiên đã tới nhà Tạ Quân, từ khi bọn họ đi ra đến khi anh dẫn La Minh tới, bất quá mười phút, sao không thấy tăm hơi? Đây thật rất không bình thường! Sở Hoàn mơ hồ nghĩ, bọn họ có lẽ đã xảy ra chuyện. La Minh tông vài cái, thế nhưng phá không ra, thấy thế, Sở Hoàn tiến lên hỗ trợ. "Đây là cửa quỷ gì? Cư nhiên chắc vậy?" "Dùng súng." La Minh nổ mấy phát với cửa, thế nhưng cửa vẫn đóng chặt. "Gặp quỷ!" Sở Hoàn mắng. "Con mẹ nó! Cửa kho súng cảnh cục còn không chắc vậy!" La Minh mắng to. Đang rầu rỉ, bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng vỡ vụn thanh thúy. Sở Hoàn và La Minh cả kinh, vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Nặc trong tay nâng một khối đá lớn, cửa sổ thủy tinh trước mặt đã tứ phân ngũ liệt. Đôi ngươi La Minh hầu như muốn rớt, cái tên bình thường một câu thô tục đều nghĩa chính ngôn từ giáo dục này, hôm nay cư nhiên đại phát thần uy làm chuyện trước giờ khinh bỉ?! Cùng hai người mắt đang choáng váng nhìn nhau một hồi, Trần Nặc mới ý thức được mình làm gì, anh hoảng hốt, vội ném tảng đá, vừa định vì mình biện giải, câu đầu tiên thốt ra cũng là: "La Minh, cậu còn nói thô——" Nói phân nửa, một tiếng nổ gián đoạn lời anh. La Minh ngẩn ra, tuy trường hợp không đúng, thế nhưng vẫn cười đến thắt lưng không thẳng. "Thằng ngốc này, cư nhiên ném đá vào nhà! Cậu chết chắc rồi, tiếng lớn như vậy, đồ nhất định lớn, nếu vỡ cậu phải bồi thường! Ha ha ha ha!" Sở Hoàn cũng nhịn không được nở nụ cười, bé ngoan bạo lực như vậy vẫn là lần đầu thấy. Trần Nặc chân tay luống cuống, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không phải cố ý, nhưng là như vậy tương đối, tương đối nhanh!" La Minh vỗ vỗ bờ vai anh, "Đúng, cậu không phải cố ý, cậu là hữu ý." Nói xong, La Minh vừa cười, vừa từ cửa sổ vỡ toang chui vào. "Đừng cười, cẩn thận chút!" Sở Hoàn nhắc nhở. "Sở Hoàn, tôi chỉ muốn hỗ trợ, tôi——" Trần Nặc còn muốn giải thích. "Tôi biết, La Minh đùa cậu, yên tâm đi!" "Thế nhưng nếu thực sự bắt tôi bồi thường thì làm sao? Tôi, tôi không có tiền." Nghe vậy, bò phân nửa La Minh một đầu chúi xuống.