Huyền Hệ Liệt
Chương 288
Không phải chưa từng thấy trùng, cũng không phải chưa từng thấy ghê tởm, Đường Vân và Sở Hoàn cảm giác năng lực thừa nhận của mình không tệ, thế nhưng khi nhìn mấy sợi trùng màu đỏ trong bọng nước rõ ràng nhúc nhích này, cả hai chỉ cảm giác sợ nổi da gà, thân thể cứng còng.
Đường Vân không tự giác buông tay, Lâm Lâm nghẹn đỏ cúi đầu cắn tay Sở Hoàn, Sở Hoàn không thể làm gì khác hơn là vội vàng buông cô bé.
Lâm Lâm bảo bối xoa bọng nước trên tay mình, si mê nói: "Đây là pet của cháu, độc nhất vô nhị, rất đẹp đúng không?"
P, pet?
Đường Vân và Sở Hoàn bị dọa ngã, trắng mặt nói không nên lời.
Lâm Lâm tựa hồ không thấy kinh hách trên mặt Đường Vân và Sở Hoàn, như một kẻ buồn phiền thật lâu, đột nhiên gặp được tri âm, máy hát vừa mở sẽ không nguyện đóng lại, hưng phấn mà kể về bảo bối pet.
"Cha mẹ không cho cháu nuôi pet, thế nhưng cháu càng muốn nuôi, còn là đặc biệt nhất, cháu muốn người khác đều ước ao cháu, chú xem, chúng nho nhỏ, đo đỏ có phải rất đáng yêu?" Lâm Lâm vừa nói, vừa cẩn thận xốc lên một bọng nước, ngắt một sợi trùng đi ra đặt trong lòng bàn tay.
Nhìn sợi trùng cả người co rụt, Đường Vân và Sở Hoàn nghĩ thần kinh sắp đứt, có cảm giác muốn ngất,
"Hừ! Các bạn khác đều cười cháu, anh nói đúng, bọn họ bất quá là không thích pet của cháu đặc biệt như vậy, pet của bọn họ không phải cún, là mèo, không chút mới mẻ."
Lâm Lâm bỏ sợi trùng vào bọng, sợi trùng phun ra một ít vật chất trong suốt, vây lấy mình.
"Xem, Tiểu Quai của cháu ngoan cỡ nào, biết tự làm nhà." Lâm Lâm lộ vẻ mừng rỡ và ngây thơ, cẩn thận mà rủ áo xuống.
Đường Vân chỉ thấy buồn nôn, rất muốn ói, anh nỗ lực đè xuống không khỏe, hòa hoãn da mặt căng thẳng, tận lực hòa ái nói: "Lâm Lâm, chú dẫn cháu đi ăn được không?"
"Không được." Lâm Lâm lắc đầu, "Các chú gạt cháu, anh nói nếu người khác thấy Tiểu Quai, sẽ nghĩ cách bắt cháu, tin các chú là ngu ngốc!"
Lâm Lâm làm mặt quỷ, xoay người bỏ chạy.
Đường Vân sao có thể để cô bé đi, vươn tay tính kéo, thế nhưng khi chạm vào tay Lâm Lâm, không biết vì cái gì, lòng sợ hãi, không tự chủ do dự một chút, chỉ bằng một chút do dự này, Lâm Lâm trượt ra như cá chạch, rất nhanh bỏ chạy về phía cửa.
"Đừng đi!" Đường Vân đuổi theo, Sở Hoàn phía sau đột nhiên thất thanh kêu to: "Đường Vân, đừng chạm vào cô bé!"
Đường Vân sửng sốt, bàn tay chạm vào áo Lâm Lâm dừng giữa không trung.
Phục hồi tinh thần, Lâm Lâm đã lao ra cửa, chui qua hàng rào, Đường Vân không thể làm gì khác hơn là giậm chân, quay đầu hỏi Sở Hoàn: "Vì sao không thể chạm vào cô bé? Nếu không phải cậu đột nhiên quát lên, tôi sẽ không để cô bé chạy thoát, cô bé có bệnh, phải đi bác sĩ, bằng không sớm muộn gì thân thể cũng bị sợi trùng ăn mòn -- cậu sao thế, sắc mặt xấu xí vậy?"
Nói phân nửa, Đường Vân phát hiện sắc mặt Sở Hoàn rất kém cỏi, trắng bệch như quỷ.
Sở Hoàn không trả lời, vươn tay chỉ miếng thịt bò sống bị Lâm Lâm ném trên đất.
Đường Vân không rõ cúi đầu nhìn, huyết sắc trên mặt thoáng cái thối lui.
Miếng thịt bò bị Lâm Lâm cắn như măng xuân sau mưa chui ra từng sợi vật thể màu trắng hình tơ.
"Cậu xem!" Sở Hoàn lãnh tĩnh mà chìa ra bàn tay phải vừa nãy bắt lấy cổ tay Lâm Lâm, chỉ thấy trên lòng bàn tay mọc ra vật chất không rõ màu trắng như tơ cùng loại lông nhung.
Đường Vân nhìn Sở Hoàn, lại nhìn thịt bò trên đất, tâm thoáng cái lạnh, anh hít sâu một hơi, chậm rãi xòe ra tay mình, những sợi tơ tinh tế cũng bò đầy tay anh.
Hai người nhìn nhau, ý nghĩ ở một khắc này dĩ nhiên lãnh tĩnh rõ ràng không gì sánh được, không hẹn mà cùng: "Xem ra đầu tiên phải đi bác sĩ là chúng ta, không biết cứu được không?"
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
11 chương
101 chương
233 chương
73 chương
87 chương