Sở Hoàn đỡ trán, "Cậu thử hình dung Lâm Lâm kia, xem có phải một người hay còn cái khác?" Đường Vân chi tiết miêu tả một lần thân cao, bộ dáng của Lâm Lâm. Sở Hoàn gõ ngón tay một chút, "Hẳn là một người." "Thế nhưng tôi không thấy cô bé ra ngoài?" Đường Vân khó hiểu. "Có thể là đi từ cửa sau?" "Nhà ở đây kết cấu giống nhau, không có cửa sau, hơn nữa, bọn tôi tối qua cũng không thấy có cửa sau." "Vậy kỳ quái." Sở Hoàn trầm ngâm. "Giả thiết cô bé cậu gặp là Lâm Lâm, vậy cậu dẫn cô bé đi mua đồ ăn, không đưa cô bé về sao?" "Cô bé nửa đường đã chạy, nói sẽ tự về," Sở Hoàn sắc mặt thối thối, "Giờ ngẫm lại, cô bé rất giảo hoạt." Đường Vân suy nghĩ một chút, "Vậy đi, cậu là lạ mặt, đi quanh nhà Tạ Quân xem thế nào?" "Được! Chờ tôi ăn thêm một cái cơm nắm." Đường Vân bật cười, "Cậu chưa ăn no?" Sở Hoàn liếc Đường Vân biết rõ cố hỏi, cắn một ngụm thật lớn, "Chuột chết, cắn chết mày!" "Chỗ cậu ở rất nhiều chuột?" Đường Vân hiếu kỳ hỏi. Ánh mắt Sở Hoàn lộ ra nghi hoặc, "Cậu nói thế, tôi đã nghĩ không thích hợp, theo lý mà nói khu dân cư hiện tại rất ít có chuột, hơn nữa tôi ở lầu 20, chuột nào có lực khí trèo cao như vậy?" "Vì sao cậu nghĩ trong nhà có chuột?" Nhắc tới vấn đề này, Sở Hoàn nổi giận, "Mỹ thực tôi tân tân khổ khổ nấu ra đều bị ăn vụng, đừng nghĩ làm như không ai động qua là có thể giấu giếm, tôi liếc mắt đã biết thiếu rất nhiều!" Chỉ cần liên lụy đến ăn, Sở Hoàn cực dễ bạo phát, nhìn Sở Hoàn như bạo hỏa long, Đường Vân không chút nghi ngờ, nếu như bắt được ai ăn vụng mỹ thực của mình, Sở Hoàn nhất định lột da lóc xương kẻ đó. "Thế nhưng tôi thấy khả năng là chuột rất thấp, chuột ăn vụng có thể che giấu?" "Không thể, ý cậu là người làm?" "Hẳn vậy." "Không thể nào, tôi khóa cửa sổ mới ngủ." "Nếu không vậy đi, cậu gắn một cái cameras ở bếp, không phải rõ mồm một." "Ý kiến hay, thừa dịp ông chú không ở, đi cảnh cục lấy dùng, ha ha!" "Ha hả, nếu như bị ông chú biết chúng ta lạm dụng vật tư cảnh cục, nhất định dán thông báo phê bình." "Ông chú e sợ thiên hạ bất loạn, chuyện nhỏ tới chỗ chú ấy đều biến thành chuyện lớn, bất quá lại nói, lão đại chơi mất tích tập thể rốt cuộc là đi đâu?" "Không biết, Huyền Huyễn cũng không thấy, không biết bọn họ có phải một bọn không." "Nga, Huyền đại sư không thấy, lão đại thần bí làm gì, trở về gọi các anh em tập thể bức cung." "Đừng bức cung lão đại, bức ông chú tương đối dễ." "Lúc đó ông chú nhất định hét lớn: lũ nhãi con dĩ hạ phạm thượng này, chú trừ lương mấy đứa!" Nói xong, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười. (Ông chú Hồ: tôi thật thảm nga, bị Dương Lăng nghiền ép xong, về còn bị thuộc hạ ức hiếp! Không có thiên lý a!!) Đang nói giỡn, điện thoại Đường Vân reo. "Hài cốt có kết quả sao?" "Hài cốt động vật có kết quả, là mèo, người còn chưa biết, có chút không hợp lẽ thường." "Không hợp lẽ thường?" "Ừ, từ bồn cốt đến xem là nam tính, thế nhưng kết quả giám định lại là nữ tính, hiện tại đang làm giám định cuối cùng. Mặt khác còn có một việc, tôi nghĩ có lẽ dính tới vợ chồng Tạ Quân." Đường Vân và Sở Hoàn nhìn nhau, bật loa điện thoại. "Sáng nay, phòng linh dị đưa tới mấy thi thể pet xét nghiệm, lũ pet này đều bị đại lượng nhuyễn trùng không biết tên mọc ra trong cơ thể giết chết, ngoài ra, chủ nhân của chúng ở khu chúng ta."