Huyền Hệ Liệt
Chương 262
"Thật là điên cuồng!" Nửa ngày ông chú Hồ mới phun ra một câu.
Tống Tiếu Ngự giơ súng chỉa vào, "Thật muốn nổ một phát, lấy tiêu ngột ngạt trong lòng."
Nếu bọn họ hiện tại còn ở trong nhà, tình cảnh kế tiếp, thật là quản không được có nên lạm sát kẻ vô tội không.
Trầm mặc nửa ngày, Dương Lăng thở dài, "Người một khi ngu muội, sẽ rơi vào trạng thái nửa điên cuồng."
Ông chú Hồ liếc Dương Lăng, cảm giác kỳ quái trong lòng lần thứ hai hiện lên, ông chú Hồ chằm chằm một hồi, đột nhiên hỏi: "Cậu là ai?"
Tiểu Thường nghĩ buồn cười, "Ông chú, đó là Dương Lăng."
Ông chú Hồ bình tĩnh nói: "Người này nếu là Dương Lăng, chú đêm nay làm gối ôm cho cậu ta, cậu ta muốn thế nào thì thế đó."
Huyền Huyễn vèo một tiếng nở nụ cười, "Nếu Dương Lăng nghe được lời này của chú, nhất định hài lòng."
Mọi người bị đối thoại của hai người làm hồ đồ.
"Chú ấy không phải Dương Lăng, vậy chú ấy là ai?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Quỷ triền thân?!" Tiểu Thường thoáng cái nhảy ra.
"Chuyện khi nào?" Thượng Quan Hiên lãnh tĩnh hỏi.
Ông chú Hồ vẻ mặt hung tợn trừng Dương Lăng, "Còn có thể khi nào, từ quỷ động đi ra."
"Ông chú, sao chú nhìn ra người này không phải Dương Lăng chân chính?" Tiểu Thường ngạc nhiên nói.
Lỗ tai ông chú Hồ đỏ lên, hừ một tiếng. Ngượng ngùng nói, vì Dương Lăng không đối mình động tay động chân, cho nên nghĩ Dương Lăng không thích hợp.
Tống Tiếu Ngự nhìn thôn dân vứt củi gỗ đã đốt một bó lại một bó vào nhà, không khỏi líu lưỡi: "Xem chừng, bọn người này không đốt chúng ta thành heo quay sẽ không dừng tay."
Nguyệt Vũ hỏi Huyền Huyễn: "Sao cậu đoán được bọn họ sẽ nổi lửa đốt nhà?"
"Giết người phóng hỏa rất bình thường."
"May mà chúng ta chạy mau, bằng không thật sẽ nghẻo."
Ông chú Hồ thấy Dương Lăng nhìn đại hỏa hừng hực trầm mặc không lên tiếng, kéo Huyền Huyễn sang bên sốt ruột hỏi: "Có cách nào đuổi con quỷ kia đi không?"
"Yên tâm, con quỷ này không thương tổn Dương Lăng."
"Cho dù không thương tổn, thế nhưng ở lâu trong thân thể cũng không tốt." Ông chú Hồ lo lắng nói.
Tiểu Thường vỗ đầu, "Nhìn chúng ta nói lâu như vậy, đó là quỷ gì? Vì sao tám người chỉ chọn Dương Lăng phụ thân?"
"Tôi nghĩ——"
"Nghĩ cái gì?" Thấy Huyền Huyễn nói phân nửa đã dừng lại, Tiểu Thường không khỏi hiếu kỳ truy vấn.
"Mọi người không sợ sao?" Huyền Huyễn nghi hoặc hỏi.
"Sợ? Vì sao phải sợ?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được hỏi, "Cậu là nói Dương Lăng bị quỷ triền thân hay chúng ta suýt nữa bị thiêu cháy? Yên tâm, có cậu ở đây, vạn sự đại cát! Xem, hiện tại không phải tốt lành."
Tiểu Thường gật đầu.
Huyền Huyễn che mắt, thở dài, bọn họ thật để mắt mình.
Ông chú Hồ chằm chằm Dương Lăng không nói một lời, thì thầm: "Nhìn đã muốn hung hăng đánh một trận." Tính tiến lên gọi con quỷ kia rời đi Dương Lăng, bỗng nhiên thôn dân phóng hỏa phía dưới kinh khủng thét chói tai chạy trốn tứ tán.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy trước ngôi nhà không biết bao thuở xuất hiện hai Tạng ngao to lớn, trên người một Tạng ngao trong đó cõng cô bé tóc bạc mắt đỏ.
Đôi mắt trống rỗng huyết hồng của cô bé trừng các thôn dân thần sắc kinh khủng, khóe miệng lộ ra một nụ cười băng lãnh quỷ dị.
"Đồ yêu quái, dĩ nhiên, dĩ nhiên chưa chết!"
"Nhất định là bọn người kia cứu nó ra!"
"Lần trước nghe ý kiến lão vu bà, giam mày lại, thật là thất sách, đốt chết nó!"
"Đốt chết nó!"
.........
Thôn dân kinh hoàng sợ hãi cao giọng kêu gào, vừa hai chân run rẩy, vừa từng bước tới gần.
Hai Tạng ngao phát ra tiếng gầm giận dữ, răng nanh sắc bén lóe lên ánh sáng yếu ớt, nhảy vào đám người loạn cắn.
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng tức giận mắng, tiếng hô đau liên tiếp, củi đốt ném đầy đất, một màn hỗn loạn bất kham.
Cô bé không để ý, chân trần lướt qua đống lửa bừng bừng giơ cao, bước vào nhà.
"Chúng ta có nên giúp không?" Nguyệt Vũ chần chờ hỏi.
"Giúp? Giúp ai? Ai là đúng? Ai là sai? Ai có thể biết." Huyền Huyễn thở dài.
Nghĩ tới thôn dân tính đốt chết bọn họ, Tiêu Xuân Thu một bụng khí, "Huyền Huyễn nói đúng, chúng ta ai cũng không giúp, ân oán của bọn họ là chuyện của bọn họ."
"Thế nhưng cô bé kia là chúng ta thả ra." Tiểu Thường do dự mà nói.
"Yêu quái cũng là người, bọn họ giam cô bé, không thấy tốt đi đâu." Thượng Quan Hiên nói.
Nghĩ tới sơn động kinh khủng kia, Tiểu Thường không hé răng.
"Uy, ma quỷ, còn chưa cút ra!" Ông chú Hồ chợt quát.
Lúc trước chưa từng nghĩ tới gương mặt này thế nào, thế nhưng sau khi biết Dương Lăng bị quỷ triền thân, ông chú Hồ luôn thấy cả người không thích hợp, cảm giác này như thứ quý giá nhất của mình bị người đoạt, cực độ khó chịu.
Đang xuất thần nhìn ngôi nhà Dương Lăng bị ông chú Hồ dọa nhảy, ngơ ngác nhìn.
Cơ hội tốt!
Huyền Huyễn xông lên trước, lá bùa dây hồng song song bắt chuyện với Dương Lăng.
Bị đánh lén Dương Lăng lắc lư, đột nhiên ngã xuống.
Ông chú Hồ vội vàng đỡ lấy, không ngừng lay động, "Dương Lăng, Dương Lăng, Dương Lăng!"
"Tát mấy cái thử xem." Tiêu Xuân Thu ra chủ ý nát.
Ông chú Hồ suy nghĩ một chút, bùm bùm cố sức tát Dương Lăng vài cái.
"Không phản ứng?" Ông chú Hồ nóng nảy.
"Cắn mấy cái thử xem?" Tiểu Thường đề nghị.
"Như vậy được không?" Ông chú Hồ hoài nghi.
"Ngựa chết làm ngựa sống trị." Tiểu Thường không phụ trách nhiệm nói.
Ông chú Hồ vừa nghĩ, thấy cũng phải, bắt lấy tay Dương Lăng tính cắn.
"Đừng, tôi tỉnh, tỉnh!"
Gương mặt sưng to Dương Lăng giãy dụa bò dậy.
Ôn hương nhuyễn ngọc thì ra hưởng thụ không nổi, suýt nữa bị "thập đại khốc hình" luân phiên hầu hạ Dương Lăng trong lòng ai thán.
Nguyệt Vũ cẩn thận hỏi Huyền Huyễn: "Con quỷ kia đâu? Sao không thấy?"
"Ngay trước mặt anh."
Nguyệt Vũ kinh ngạc, trừng to mắt nhìn, quả nhiên thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ cách mình một mét.
Huyền Huyễn nhìn con quỷ kia vài lần, bỗng nhiên nhớ tới gì, "Thì ra là bà."
"Cậu biết con quỷ này?"
"Đó là bà lão chết trong nhà đá."
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
51 chương
33 chương
27 chương
10 chương
85 chương