"Mọi người còn muốn vào sao?" Huyền Huyễn hỏi. Bảy người còn lại dùng ánh mắt giao lưu một hồi, nhất trí nói: "Vào!" Huyền Huyễn cười cười, "Rất đoàn kết nha!" Tiểu Thường siết chặt nắm tay, kéo lời độc: "Chúng ta nên báo thù cho ông chú Hồ!" "Phốc!" Ông chú Hồ là người đầu tiên bật cười, "Bản thân cháu muốn làm xằng làm bậy, không cần đường hoàng nói báo thù! Lời này rất giả!" Tiểu Thường thay một bộ cợt nhả, "Cổ nhân nói, xuất sư hữu danh!" Ông chú Hồ lạnh mặt, "Cút!" Mọi người cười to, bầu không khí khẩn trương nhất thời hòa hoãn không ít. Tiểu Thường hỏi Huyền Huyễn: "Huyền Huyễn, cậu còn bùa hộ mệnh không, tôi cứ thấy cả người không thích hợp." Huyền Huyễn liếc Tiểu Thường, "Anh là nhân tâm quấy phá, đi thôi." Thượng Quan Hiên hỏi: "Chúng ta trước thương lượng đã rồi đi." "Thương lượng gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi. "Tôi thấy lũ ruồi vừa nãy chỉ là bộ phận nhỏ, nếu gặp phải một bầy, làm sao tiêu diệt?" Mọi người ngẩn ra, đây là một vấn đề. Ông chú Hồ vỗ tay trái mơ hồ còn đau, tàn bạo nói: "Đốt chết chúng!" "Đúng!" Tiêu Xuân Thu vỗ đầu, "Huyền Huyễn vừa nãy cũng dùng lửa đốt." Huyền Huyễn rất không khách khí đưa ra sự thật: "Tôi phỏng đoán loại ruồi này trong cơ thể chứa độc, nếu đại lượng đốt, chỉ sợ đốt ra khói độc, sơn động này âm u ẩm ướt, lại không thông gió, chắc cú sặc chết chúng ta!" Nghe vậy, mọi người không khỏi uể oải. Nguyệt Vũ nghĩ, "Đeo mặt nạ phòng độc không được sao?" Dương Lăng nói: "Nếu là khói đặc, mặt nạ phòng độc không thể chống lâu, dù thế nào, chúng ta vẫn trước đeo đi, trong động này không biết còn có thứ gì." Tiêu Xuân Thu nói: "Lửa đốt không được, lũ ruồi này phải giải quyết thế nào?" Huyền Huyễn suy tư một hồi, "Có lẽ có thể dùng ánh sáng bức lui, Dương Lăng, chú có mang pháo sáng sao? Bao nhiêu?" "Chừng 20 cái." Huyền Huyễn rất nhanh tính toán, "Vậy hẳn có thể duy trì một thời gian, thật không được, vậy dùng lửa đốt, mọi người nghĩ thế nào?" Dương Lăng nói: "Để ngừa vạn nhất, chúng ta trước uống giải độc đan." Tiếp nhận viên thuốc đen thùi Dương Lăng đưa, Tiểu Thường hỏi: "Giải độc đan? Đâu ra?" "Làm trộm mộ, tùy thời có thể trúng độc, tỷ như thi độc, chướng khí, cho nên giải độc đan là tất yếu, bình thường giải độc đan là tự chế." Tống Tiếu Ngự hoài nghi hỏi: "Hữu dụng sao?" "Có tác dụng nhất định." Ông chú Hồ chen ngang một câu: "Đừng kỳ vọng quá lớn." Mọi người hắc tuyến, "Rốt cuộc hữu dụng không?" Nguyệt Vũ nói: "Tôi cũng có loại thuốc này, mọi người muốn uống một viên không?" Ông chú Hồ là người đầu tiên trả thuốc cho Dương Lăng, sau đó vươn tay tới trước mặt Nguyệt Vũ, "Muốn!" Tất cả noi theo. Thượng Quan Hiên vừa trả thuốc cho Dương Lăng, vừa áy náy nói: "Tôi nghĩ vẫn là bác sĩ có bảo đảm." "Đặc biệt bác sĩ hạng nhất!" Tiêu Xuân Thu cường điệu. Nghe vậy, vốn dĩ phiền muộn Dương Lăng càng u buồn, hừ! Chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt! Đám bạch nhãn lang này! Tiểu hồ ly và con cún cũng bị Huyền Huyễn nhét một viên, nhìn chúng muốn ói lại không dám ói thật thú vị, Huyền Huyễn vui vẻ. Dương Lăng liếc ông chú Hồ tí tửng nhận thuốc trong tay Nguyệt Vũ, tên vô tâm vô phế này, tìm cơ hội thu thập cậu! Ông chú Hồ nghĩ cổ lạnh lẽo, hồ nghi nhìn quanh, "Mọi người không thấy âm phong trận trận sao?" "Không thấy." Tiểu Thường lắc đầu, "Cháu chỉ nghĩ âm trầm mà thôi." Ông chú Hồ gãi đầu, "Chẳng lẽ là chú lỗi giác?" Dương Lăng thầm cười trộm. Huyệt động càng đi càng rộng, cuối cũng dĩ nhiên rộng hơn ban đầu bước vào, xương khô trên đất cũng tùy theo tăng mạng. Nguyệt Vũ nói: "Bùn đất ẩm ướt như vậy, có thể là máu của người chết không? Lòng đất ở đây, âm u không ánh sáng, hơi nước tương đối khó bốc hơi——" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ đã bị ánh mắt giết người của mọi người doạ không dám nói tiếp. Tiêu Xuân Thu cắn răng nói: "Cậu, biết cũng không cần nói ra! Thật muốn đánh cậu!" Tiểu Thường khinh thường nói: "Anh dám đánh sao? Cẩn thận Huyền Huyễn trả thù!" Tiêu Xuân Thu câm miệng.