Nhìn thoáng Nguyệt Vũ đang ngủ, Huyền Huyễn có chút không đành lòng đánh thức, thế nhưng nghĩ tới ngày thứ hai anh sẽ oán giận mình, trầm ngâm một chút vẫn gọi Nguyệt Vũ dậy. Buổi tối ôn độ tương đối thấp, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ bọc thảm dựa vào nhau mới thấy không lạnh. Nương ánh lửa yếu ớt chỉ nhìn rõ phạm vi hai mét, hơn hai mét là một vùng hắc ám, như một dòng suối chảy tùy thời cuốn người vào. Huyền Huyễn cầm một đèn pha dự bị trong tay, quay đầu thấy Nguyệt Vũ cầm một cây súng máy loại nhẹ thưởng thức, thân súng đen kịt chiết xạ ánh sáng lấp lánh. "Tiểu Nguyệt, thương pháp của cậu thế nào?" Nguyệt Vũ có chút hưng phấn hỏi. Huyền Huyễn gạt khoá, cười nói: "Tuyệt đối không kém hơn Tiêu Xuân Thu." "Đó là nói thương pháp của Tiểu Nguyệt tốt." "Anh đâu?" Nguyệt Vũ trừng mắt, "Nếu tôi nói lợi hại hơn Thượng Quan Hiên, cậu tin không?" Huyền Huyễn ghé mắt, chằm chằm Nguyệt Vũ một hồi, "Nhìn không ra, hơn nữa hai người không tỷ thí, cho nên rất khó kết luận." Nguyệt Vũ tự tin tràn đầy nói: "Cho dù không tốt hơn Thượng Quan Hiên, cũng tuyệt đối sàn sàn ngang nhau." "Rất có tự tin!" "Nếu thương pháp của tôi tốt hơn Thượng Quan Hiên, Tiểu Nguyệt có thưởng không?" Nguyệt Vũ chờ mong hỏi. Huyền Huyễn dở khóc dở cười, "Anh muốn thưởng gì?" "Gì cũng được, chỉ cần là Tiểu Nguyệt tặng tôi đều thích." "Vậy được," Huyền Huyễn nghiêm túc nghĩ một hồi, "Tôi tặng Tiểu Hoa cho anh!" Nguyệt Vũ sửng sốt, cười ôm Huyền Huyễn vào lòng, hôn một cái lên môi Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt cậu rất giảo hoạt! Nếu như Tiểu Hoa biết chúng ta đem nó làm bóng đá tới đá lui, khẳng định buồn chết!" "Nó hiện tại mê tiểu hồ ly, mới không rảnh buồn!" Nguyệt Vũ rất không lý giải, "Nó rõ ràng là sóc, thế nào thích hồ ly?" "Có gì kỳ quái, thích là thích." "Cũng phải, như tôi thích Tiểu Nguyệt." "Ba hoa!" Khi hai người một câu lại một câu thấp giọng nói chuyện, giữa vắng vẻ bỗng nhiên truyền đến âm hưởng kỳ quái. Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ lập tức ngừng lại, ngưng thần lắng nghe. Tiếng ngáy rất nhỏ của bầy ngỗng, tiếng tất tất tốc tốc chuyển thân khi ngủ của mọi người, tiếng liệt liệt gió đêm nhẹ nhàng xẹt qua, ngoài ra, còn có một âm hưởng quái dị như tiếng thở dốc, lại như tiếng ma sát khi vật gì va chạm phát ra. Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không hẹn đứng lên, cậu một tay cầm đèn pha, một tay cầm một thanh đoản kiếm sắc bén, anh động tác thuần thục lên đạn, ngưng thần đề phòng. Huyền Huyễn làm một thủ thế, bật đèn, chói mắt bạch quang bắn về phía thanh âm truyền đến. Đèn pha sáng chút lại tắt, tuy chỉ nháy mắt, thế nhưng Huyền Huyễn thấy rõ bộ dáng đại thể của nó trong bóng đêm. Đó là? Huyền Huyễn có chút nghi hoặc, nói không nên lời nó là thứ gì. "Đèn hư sao?" Nguyệt Vũ trấn tĩnh hỏi. "Hẳn không phải, trước khi xuất phát tôi thấy Dương Lăng kiểm tra, không lý nào mở một chút đã hư." "Có cần gọi bọn họ dậy?" Huyền Huyễn chưa kịp trả lời, tính cảnh giác cao Dương Lăng đã chui ra lều. "Có động tĩnh?" Dương Lăng thấp giọng hỏi. Huyền Huyễn gật đầu, "Có thứ gì." "Thứ gì?" "Không biết, không thể nói rõ." Nương theo tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, ba người đều cảm giác thứ gì chậm rãi tới gần, Dương Lăng lập tức gọi mọi người dậy. Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự tính bật hai đèn pha khác, thế nhưng như khi nãy, đèn sáng một chút lại tắt. Giữa lúc sáng và tắt, mọi người thấy rõ vật thể trong bóng đêm. "Đây là —— chó?"