Huyền Hệ Liệt
Chương 210
Ông chú Hồ nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ: "Dương Lăng chết tiệt, cậu gạt tôi tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì? Đáng trách là, cậu gạt một mình tôi thì thôi, vì sao còn hại tôi gạt luôn mấy đứa nhỏ?"
Dương Lăng quả đấm nâng má, mi mắt nửa rủ, "Tôi nhớ cậu, mặc dù có chút xin lỗi, thế nhưng tôi muốn gặp cậu, nếu đời này tôi phải sống ở đây, có cậu theo tôi cũng tốt."
Ông chú Hồ trong thời gian ngắn không biết nói gì, nhỏ giọng thì thầm: "Đây là ép buộc, tôi không muốn."
"Ép buộc cũng tốt, tự nguyện cũng tốt, cậu nhận mệnh đi." Dương Lăng bỗng nhiên ác liệt cười nói.
Ông chú Hồ hai mắt vừa lộn, hầu như ngã xuống.
Tiểu Thường thở dài, "Đáng thương sáu kẻ vô tội chúng ta bị liên lụy, thật thảm!"
Ông chú Hồ hổ thẹn, ban đầu ông chú Hồ là thật muốn dẫn bọn họ đi trộm mộ, tuy vốn đánh chủ ý xấu, nghĩ có thuộc hạ, Dương Lăng sẽ không đối mình động thủ động cước, thế nhưng ông chú Hồ không ngờ được Dương Lăng đào cái hố lớn vậy cho mình nhảy!
Tống Tiếu Ngự hỏi: "Ông chú, cháu không hiểu, sao chú lại chọn sáu người bọn cháu mà gạt?"
"Năm, không phải sáu, bác sĩ Nguyệt Vũ là ngoài ý muốn." Ông chú Hồ buồn đầu nói, "Cảnh cục chỉ mấy đứa thân thủ tốt nhất, về phần Huyền Huyễn, càng không cần phải nói."
Dương Lăng ngắt lời: "Kỳ thực, cậu ấy cũng không tính hoàn toàn lừa mấy đứa, ở đây quả thật có cổ mộ."
Mọi người ai cũng dùng ánh mắt hoài nghi trừng Dương Lăng.
"Đồ lừa đảo này, vốn độ tin tưởng 50%, hiện tại giảm xuống 0%." Ông chú Hồ khinh bỉ nói.
Dương Lăng bất đắc dĩ, "Được rồi, nếu sau này tôi lại gạt cậu, chết không được tử tế!"
"Thực sự?" Ông chú Hồ hồ nghi.
"Độc thệ đều phát, cậu cũng không tin?" Dương Lăng có chút bị thương.
"Không tin!"
Mọi người cả tiếng nói.
"Xem đi, bất quá một buổi tối, bản chất của cậu đã bị bọn họ nhìn thấu!" Ông chú Hồ châm biếm.
Dương Lăng nghiêm túc nói: "Tôi nghiêm túc nói lần cuối cùng, ở đây quả thật có cổ mộ, tôi gạt người thích nửa thật nửa giả, bằng không mọi người sẽ không bị gạt."
Luôn im lặng Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi: "Có cổ mộ là thật, vậy giả là gì?"
"Giả?" Dương Lăng nở nụ cười, "Hỏi ông chú Hồ của mấy đứa."
Nói xong, Dương Lăng đứng lên duỗi eo, thích ý huýt sáo, "Đã khuya, đi ngủ đi!"
Mọi người thổ huyết.
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường ngăn lại ông chú Hồ tính chạy, âm hiểm cười: "Ông chú, ngôi nhà này lớn vậy, chú có thể chạy đi đâu? Khó không phải chú dám chạy ra ngoài?"
Ông chú Hồ lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết nói: "Chú sẽ không nói, mấy đứa hết hy vọng đi, khuya rồi, chúng ta đi ngủ. Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới nghĩ ra cách chạy trốn!"
Tiêu Xuân Thu từ mũi hừ một tiếng, "Ngủ được mới là lạ, đã ngủ không được, tự nhiên phải tìm chút chuyện để làm, bức cung là lựa chọn không sai."
"Quá chuẩn." Tiểu Thường lập tức phụ họa.
"Mấy đứa dĩ hạ phạm thượng, về rồi chú cho mấy đứa viết kiểm điểm."
Tiểu Thường kiêu ngạo nở nụ cười, "Cái này hẳn là chú viết."
Nguyệt Vũ giương mắt líu lưỡi mà nhìn, không khỏi sợ hãi than: "Bọn họ quan hệ thật tốt! Trên dưới quần ẩu!"
Huyền Huyễn nhịn không được trợn trắng, cảnh cục của ông chú Hồ, ngoại trừ Thượng Quan Hiên là khác loại, cái khác đều là khác loại trong khác loại.
Thượng Quan Hiên sờ tiểu hồ ly trong lòng, đối kinh thán của Nguyệt Vũ không thể phủ nhận.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
51 chương
33 chương
27 chương
10 chương
85 chương