Thượng Quan Hiên nghe báo cáo của Sở Hoàn, lông mày nhíu chặt. Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ, đáp vai Thượng Quan Hiên, lỗ tai dán vào điện thoại. Nhìn động tác của Tiêu Xuân Thu, Thượng Quan Hiên chỉ có thể thở dài, thẳng thắn đặt điện thoại vào tai Tiêu Xuân Thu. Tiêu Xuân Thu cười ngượng. Đường Vân nhịn không được nói: "Lão Đại, anh bật loa điện thoại không phải mọi người đều có thể nghe?" Tiêu Xuân Thu vỗ đùi, "Thượng Quan Hiên, cậu là heo!" Thượng Quan Hiên liếc Đường Vân, Đường Vân phi thường không can đảm rụt cổ. "Thật bị Huyền Huyễn nói trúng, Hứa Huệ Mỹ có một đôi long phượng thai, di? Trầm Liễu cũng là con của cô ta?" Tiểu Thường nói: "Kỳ thực không tính long phượng thai, bé gái vừa sinh ra đã chết." Thượng Quan Hiên hỏi Sở Hoàn: "Vậy đứa bé còn lại đâu?" "Bé trai một năm trước trong lúc chơi đùa bị ngộp chết." "Nói rõ ràng." "Tụi nhỏ chơi trốn tìm, bé trai bị bỏ vào một bao tải, sau đó tan học, lại bị người bỏ quên, kết quả ngộp chết." "Thằng bé là tự chui vào hay sao?" "Tra không ra." "Tra không ra?" "Chuyện này năm đó hình như bị người tận lực đè xuống, cho nên tạm thời tra không ra." "Bị người đè xuống? Vậy không cần tra, đứa bé đó không phải tự chui vào, là bị người nhét vào, nếu không sẽ không hao phí tinh thần đè xuống chuyện này. Tra xem, đám nhóc năm đó chơi trốn tìm có phải có bốn anh em Trương Tiểu Bình, một khi có tin lập tức hội báo." "Dạ." "Thượng Quan Hiên, cậu hoài nghi——" "Không phải hoài nghi, là khẳng định." ... Gió rất lớn, thổi bay mái tóc dài của Hứa Huệ Mỹ. Nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô lập tức xoay người. Khi thấy chỉ có mình Trầm Dương, biểu tình thất vọng biểu lộ. Trầm Dương ở cách cô năm bước dừng lại, lẳng lặng nhìn cô. "Anh, anh không dẫn Tiểu Liễu tới sao?" "Không, nếu cô muốn gặp thằng bé, vậy không cần, hôm nay không phải đã gặp?" Giọng Trầm Dương có chút lạnh lùng. Hứa Huệ Mỹ phiền muộn, "Anh không tha thứ cho em?" "Tha thứ?" Giọng Trầm Dương châm chọc, "Khi thằng bé bồi hồi sát biên giới sinh tử, thấy người khác có mẹ mà mình không có, về nhà ghé vào lòng tôi khóc, khi thằng bé phát sốt nói mê cả đêm, cô ở đâu? Cô đã không hy vọng thằng bé sinh ra, vì sao còn trăm suy nghìn nghĩ thiết kế tôi cưới cô, khư khư cố chấp sinh nó, một khắc cô vứt thằng bé gầy yếu đi cùng người đàn ông khác, tôi đã nói với mình, thằng bé chỉ là bảo bối của mình tôi!" Thân thể Hứa Huệ Mỹ lắc a lư, che mặt nức nở. Trầm Dương mắt lạnh nhìn Hứa Huệ Mỹ, "Vốn dĩ tôi không muốn gặp cô, bất quá, tôi nghĩ có một số việc cần tự mình nói rõ, Tiểu Liễu có tôi là đủ, còn có, tôi không biết cô vì sao thương tổn bốn anh em Trương Tiểu Bình, bất quá——" "Tụi nó đáng chết!" Hứa Huệ Mỹ kịch liệt quát: "Tụi nó hại chết con của em, em chỉ có một đứa con, thằng bé là lợi thế duy nhất của em, thế nhưng bốn tiểu quỷ đó hại chết con của em. Ỷ vào hậu trường cứng có thể không chịu trách nhiệm sao? Nếu bọn họ đã hại em hai bàn tay trắng, em sẽ gấp bội trả lại cho bọn họ!" Trầm Dương nhìn Hứa Huệ Mỹ phát rồ như nhìn một người xa lạ, người phụ nữ này rất đẹp, thế nhưng lại là một đoá anh túc trí mệnh, lúc trước anh nhìn không thấu bộ mặt của cô, hiện tại đã thấu. Con cái ở cô xem không phải sinh mệnh thể, chỉ là công cụ, một công cụ để đạt được mục tiêu. Vì thứ mình truy cầu, cô có thể buông tha tất cả, có thể lợi dụng tất cả, chỉ vì đạt được mục đích. Người phụ nữ như vậy, không có tư cách làm mẹ Tiểu Liễu, Tiểu Liễu có anh, có Nhược Hải yêu là đủ, thằng bé sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.