"Không có tác dụng? Nói thế nào?" "Bùa hộ mệnh này là bảo hộ Trầm Liễu để thằng bé không bị quỷ hồn ảnh hưởng, thế nhưng, thằng bé vẫn bị triền thân." "Tiểu Nguyệt, tôi không rõ lắm." Nguyệt Vũ nhấc tay nói. "Cô bé này là con của Hứa Huệ Mỹ, mà Tiểu Liễu là anh cô bé, quan hệ huyết thống ở đôi lúc càng dễ thân cận, tự nhiên cũng dễ triền thân." Đám người Hạ Nhược Hải bừng tỉnh đại ngộ. Huyền Huyễn cúi đầu nhìn cô bé thương tâm trong lòng, nhớ tới cô bé luôn nói anh ấy xấu, điện quang hoả thạch, một ý niệm nổi lên, cậu hỏi Trầm Dương: "Anh biết Hứa Huệ Mỹ có bao nhiêu đứa con không?" Trầm Dương lắc đầu, từ ái nhìn Trầm Liễu nâng sóc chuột chạm nhẹ mũi, thấp giọng nói: "Cô ấy sinh Tiểu Liễu xong đã đi với người khác, về sau tôi không liên hệ cô ấy, thẳng đến nay mới gặp lại, vì vậy chuyện của cô ấy tôi không rõ." Huyền Huyễn nhíu mà, cô bé rốt cuộc ngừng khóc, ngơ ngác ghé vào lòng Huyền Huyễn xuất thần. Huyền Huyễn vươn tay xoa nước mắt trên mặt cô bé, vuốt tóc hỏi: "Em vì sao triền thân anh em?" Bàn tay cô bé vô thức siết chặt góc áo Huyền Huyễn, trong ánh mắt thuỷ khí mông lung có chút kinh hãi, "Em sợ, anh đánh, đánh em." "Anh nào?" "Anh là anh." Đối vấn đề của Huyền Huyễn, cô bé hoang mang không thôi. Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, đổi một cách hỏi: "Anh em có phải luôn theo cạnh mẹ?" Lệ quang trong mắt cô bé rơi xuống, cô bé dùng mu bàn tay xoa mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ chỉ thấy anh, không thấy em, mẹ không thích em." "Anh em có phải luôn theo cạnh mẹ?" "Ừ." "Em nói anh ấy xấu, vậy anh em có phải làm chuyện gì xấu?" "A!" Như bị lời Huyền Huyễn câu ra ký ức, cô bé sợ hãi kêu một tiếng, sốt ruột nói: "Anh ấy muốn hại người, anh ấy muốn hại người!" "Hại người? Hại ai?" "Cô bé kia, anh ấy nói muốn gạt mẹ bạn ấy đánh bạn ấy, anh ơi, nhanh đi cứu bạn ấy! Nhanh đi!" Cô bé lo lắng không thôi thúc giục Huyền Huyễn. "Em đừng vội, nói rõ chút, anh em muốn hại cô bé nào?" "Là cô bé ở chung với cô bé không còn cánh tay." Trương Tiểu Hỉ? Huyền Huyễn vô thức nhớ tới Trương Tiểu Hỉ, lập tức móc điện thoại. "Uy, Tiêu Xuân Thu, Trương Tiểu Hỉ khả năng bị độc thủ, cái gì!" Đám người Nguyệt Vũ vẫn lưu ý đối thoại của Huyền Huyễn và cô bé, thế nhưng vì không thấy, lại không nghe được thanh âm, cho nên căn bản không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy Huyền Huyễn đột nhiên biến sắc, động tác nhanh chóng móc điện thoại gọi, lập tức kinh hô, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đoán rằng đã xảy ra chuyện gì. Huyền Huyễn trấn tĩnh, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?" "Vừa nãy, bác sĩ nói Trương Tiểu Hỉ vô cùng có thể bị điếc." Thanh âm Tiêu Xuân Thu ở đầu kia có chút áp lực nói không nên lời. Huyền Huyễn trầm mặc. "Được rồi, sao cậu biết Trương Tiểu Hỉ xảy ra chuyện?" "Cô bé nói cho tôi biết." "Cô bé nào? Tiểu quỷ kia sao?" "Ừ." "Sao cô bé biết Trương Tiểu Hỉ xảy ra chuyện?" Tiêu Xuân Thu thập phần ngoài ý muốn. "Chuyện này chậm rãi nói cho anh, anh trước tra Hứa Huệ Mỹ." "Hứa Huệ Mỹ? Thượng Quan Hiên cũng hoài nghi cô ta, thế nhưng tôi thấy thế nào cũng không giống có khả nghi? Thượng Quan Hiên chết tiệt, cậu là biểu tình gì?" Tiêu Xuân Thu ở đầu kia bất mãn nói. Huyền Huyễn không khỏi trợn trắng, hai vị này, liếc mắt đưa tình cũng phải nhìn lúc. "Uy." Đầu kia đổi thành thanh âm trầm thấp của Thượng Quan Hiên. "Thượng Quan Hiên, tra Hứa Huệ Mỹ có phải từng sinh một đôi long phượng thai, hơn nữa hai đứa bé này đều đã chết? Là chết thế nào?" "Cậu hỏi này để làm gì?" "Có liên quan vụ này." "Có tin tức lập tức báo cho cậu." ...