Gần nhất Huyền Diệu Khả mỗi ngày tới bệnh viện, thứ nhất bệnh viện quỷ nhiều, có thị trường khai phá, thứ hai có thể mỗi ngày gặp Tiêu Xuân Hạ, nhất cử lưỡng tiện. Nguyệt Vũ đỏ mắt Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ nùng tình mật ý, tiện sát "kẻ cô đơn" như anh, mỗi ngày nghĩ mọi cách kéo Huyền Huyễn đi làm. Đối Huyền Huyễn, bệnh viện Nguyệt Vũ và cảnh cục Tiêu Xuân Thu không gì khác nhau, đều là đầu nguồn bát quái, cậu không muốn chế tạo chủ đề cho kẻ khác. Thế nhưng Nguyệt Vũ làm mặt ai oán, thực sự khiến cậu đau đầu, hơn nữa gần đây không việc gì, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn làm bạn với anh. Người luôn được một tấc tiến một thước, Nguyệt Vũ không biết dùng cách gì thuyết phục viện trưởng, cư nhiên an bài chức trợ thủ cho Huyền Huyễn, lẽ thẳng khí hùng kéo Huyền Huyễn đi làm, đối hành vi làm dụng chức quyền của Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn chỉ có thể thở dài. Trầm Liễu sốt không nặng, chích một mũi đã thấy tốt. Nhìn thằng bé nhắm chặt mắt, dùng sức cầm tay mình, Tiêu Xuân Thu không khỏi thú vị, vì sao trẻ con đều sợ chích? Nguyệt Vũ liếc trắng, "Trẻ con còn nhỏ, sợ đau, sợ chích là chuyện bình thường, vấn đề của anh thật không phải vấn đề." Tiêu Xuân Thu chằm chằm dấu hiệu khoa bệnh trên áo bác sĩ Nguyệt Vũ, nghiêm túc nói: "Nguyệt Vũ, có một vấn đề tôi muốn hỏi cậu thật lâu." Thấy Tiêu Xuân Thu nghiêm túc, lực chú ý của đám người Thượng Quan Hiên cũng bị hấp dẫn. "Vấn đề gì?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ. "Cậu không phải bác sĩ khoa ngoại sao? Thế nào chạy tới khoa nội nhi đồng? Bệnh viện không có bác sĩ? Tôi rất hoài nghi cậu biết khám không? Cậu đừng hại Trầm Liễu." Mọi người ghé mắt, đích xác, Nguyệt Vũ bình thường như kẻ rảnh rỗi chạy loạn khắp nơi, hầu như gì cũng chen tay, tục ngữ nói thuật nghiệp có chuyên môn, bác sĩ khác khoa của bệnh viện đều là khác nhau, người này chẳng lẽ là bác sĩ lưu manh? Nguyệt Vũ bật cười, "Anh có thể yên tâm, đứa bé này do tôi trị, tuyệt đối nhanh hơn bác sĩ khác trị. Đứa bé xinh đẹp vậy, ai bỏ được để nó chịu khổ." "Thật không biết cậu đâu ra tự tin." Hộ sĩ đứng cạnh kinh ngạc nói: "Các anh không phải bạn Nguyệt bác sĩ sao? Lẽ nào các anh không biết Nguyệt bác sĩ là bác sĩ đỉnh cấp tinh thông khoa nội và khoa ngoại? Có thể được Nguyệt bác sĩ trị liệu là rất may mắn, viện trưởng đại nhân vốn không hy vọng có thể mời được Nguyệt bác sĩ, thế nhưng Nguyệt bác sĩ một hơi đáp ứng, nghe nói ngài viện trưởng lúc đó kích động rơi nước mắt." Tiểu Thường nhỏ giọng với Tống Tiếu Ngự: "Xem ra trình độ bát quái của bệnh viện ngang cảnh cục ta!" Tống Tiếu Ngự liếc tiểu hộ sĩ hưng phấn, thâm sâu chấp nhận. Tiêu Xuân Thu nghiêm nghị tôn kính, "Quả thật thất kính, thì ra thâm tàng bất lộ." Trầm Liễu sùng bái nhìn Nguyệt Vũ, "Anh, em lớn lên cũng muốn làm bác sĩ." "Được, em thích có thể thường lui tới bệnh viện tìm anh, anh sẽ dạy em." "Thật?" Trầm Liễu lòng đầy vui mừng. "Thật, chúng ta ngoắc tay." Trầm Liễu vui tươi hớn hở ngoắc tay với Nguyệt Vũ, "Nói không giữ lời là cún." Văn Tiểu Quân nhăn mặt nhỏ, than thở. Nhìn thằng bé như vậy, Tiểu Thường làm chuyện mình vẫn muốn làm, nhéo mặt Văn Tiểu Quân, "Mặt làm chi nhăn thành vỏ quýt?" "Thật đáng sợ!" Văn Tiểu Quân lòng có ưu tư. "Cái gì đáng sợ?" Tiểu Thường không rõ. "Nếu Tiểu Liễu làm bác sĩ, cậu ấy nhất định dùng kim đâm mông em, thật đáng sợ!" Văn Tiểu Quân sợ hãi nói. Mọi người bị tưởng tượng như thật của thằng bé chọc cười, Trầm Liễu vỗ tay cười to, "Được nha, tôi sẽ lấy kim đâm cậu!" Văn Tiểu Quân vươn tay che mông mình, cuống quít lắc đầu, "Đâm không được, đâm không được, đau chết! Cậu trả thù, trả thù!" Trầm Liễu giương cằm nhỏ, hừ một tiếng. Mọi người cười to.