Hàn Vũ nằm một hồi, nghĩ không choáng váng, lúc này mới ngồi dậy. "Uy, anh vừa nãy làm gì trong phòng làm việc?" "Không làm gì." Căn cứ tâm tính không thể để Tiểu Vân hay mình biết cậu ấy bị người làm hại, Hàn Vũ cuống quít lắc đầu. Đường Vân hồ nghi theo dõi Hàn Vũ, "Vậy sao anh không mặc đồ?" Hàn Vũ sửng sốt, nghĩ thầm: tôi lúc nào không mặc đồ? Nửa ngày Hàn Vũ nhớ tới lý do mình mượn, lập tức nói: "Nga, tôi chảy máu mũi, không cẩn thận dính vào quần áo, cho nên định cởi ra đổi một bộ sạch sẽ." "Nga, thì ra là thế, vậy anh không cần nói mập mờ, hại tôi cho rằng..." Đường Vân vừa nghĩ tới mình khi nãy như người vợ bắt kẻ thông dâm chạy ào vào tìm, mặt thoáng chốc nóng lên, thập phần thẹn thùng. Hàn Vũ nhìn Đường Vân thần thái uể oải, thân thiết hỏi: "Cậu mệt sao? Cần ngủ một giấc không?" Đường Vân vỗ đầu, "Anh không nói, tôi đã quên vì sao tới tìm anh." Hàn Vũ khẩn trương lại chờ mong, chẳng lẽ Tiểu Vân là muốn mượn ôm ấp của mình thư giải sầu khổ trong lòng? "Tôi định giường của anh ngủ một giấc, toàn thân xương cốt đều sắp nát, mệt chết!" Nghe được câu "toàn thân xương cốt đều sắp nát", Hàn Vũ nhịn không được thương tâm, Tiểu Vân nhất định bị dằn vặt rất nhiều. Hàn Vũ không nói hai lời ôm lấy Đường Vân, tận khả năng ôn nhu đặt Đường Vân lên giường ở phòng nghỉ. Đường Vân bị hành động của Hàn Vũ nháo đến mặt đỏ bừng. Hàn Vũ giúp Đường Vân đắp chăn, hôn trán anh, ôn nhu nói: "Cậu ngủ đi, tôi trông cậu." Đường Vân ngượng ngùng nói: "Tôi không phải con nít, anh đi làm việc đi." Hàn Vũ lắc đầu. "Anh nhìn tôi, tôi ngủ không được." Hàn Vũ cố chấp lắc đầu, "Không, tôi trông cậu." Không lay chuyển được Hàn Vũ, Đường Vân đành thôi. "Tuỳ anh." Đường Vân cả đêm không ngủ thật rất mệt, nhắm mắt lập tức buồn ngủ. "Tiểu Vân, người cậu chỗ nào đau, tôi ấn cho cậu." "Tôi đau đầu, uống say thật khổ, thế nhưng tổ trưởng cũng uống, vì sao anh ta tinh thần như vậy?" Đường Vân bất bình. Hàn Vũ chấn động, lẽ nào Tiêu Xuân Thu đối bảo bối của mình cái kia? Thế nhưng không thể, Thượng Quan Hiên sao dễ dàng tha thứ bảo bối của cậu ta và người khác cái kia? Hàn Vũ bất động thần sắc hỏi: "Cậu tối qua uống rượu với Tiêu Xuân Thu?" "Không phải, tối qua mấy người bọn tôi sang nhà Huyền Huyễn ăn." "Mấy người? Bao nhiêu người?" "Lão Đại, tổ trưởng, anh tổ trưởng." "Cậu ăn cả đêm?" "Sao có thể! Vụ án phá, bọn tôi vui vẻ, uống chút rượu, sau lại uống say, cho nên ngủ lại nhà Huyền Huyễn, ai, tôi vè sau sẽ không uống rượu, nửa đêm thức dậy ói chết khiếp, bây giờ tay chân nhũn ra." Đường Vân lẩm bẩm oán giận. Hàn Vũ trố mắt, thì ra là mình nghĩ nhiều, vạn hạnh, vạn hạnh! Cũng không đúng? Ảnh chụp của Tiểu Vân là ai làm? Đùa dai? Hàn Vũ định hỏi rõ, lại phát hiện Đường Vân đã ngủ say. Tuy Hàn Vũ rất muốn lay tỉnh Đường Vân hỏi, thế nhưng nhìn đạm sắc dưới hốc mắt Đường Vân, anh không đành lòng. Hàn Vũ trái lo phải nghĩ, thế nào cũng lo, thử đẩy Đường Vân, nhỏ giọng gọi hai tiếng: "Tiểu Vân, Tiểu Vân." Đường Vân ngủ say như chết không chút phản ứng. Hàn Vũ ra ngoài khoá trái ban công, lại về phòng nghỉ, hạ rèm cửa sổ xuống. Anh cúi đầu hôn môi một cái Đường Vân, hạ giọng nói: "Tiểu Vân, tôi không kiểm tra, thuỷ chung lo lắng, cậu đừng giận." Hàn Vũ hít sâu một hơi, khẩn trương thò bàn tay về phía áo Đường Vân. Nhiều lần khổ cực cởi được đồ Đường Vân, nhìn Đường Vân phấn nộn nộn nằm trên giường, Hàn Vũ nghĩ mình lại sắp chảy máu mũi. Da thịt màu mật ong rắn chắc nhiều co giãn, thù du mê người trước ngực, thắt lưng mềm dẻo, đôi chân thon dài, không được, anh muốn chết! Hàn Vũ rên rỉ. Mũi Hàn Vũ nhét đầy hai cây bông rốt cuộc hoàn toàn nhiệm vụ kiểm tra, không tìm được bất luận vết tích khả nghi gì trên người Đường Vân, lúc này an tâm. Xem ra ảnh chụp là có kẻ đùa dai, Hàn Vũ thầm nghĩ. Cúi đầu, thấy Đường Vân xích lõa, Hàn Vũ không khỏi sắc tâm nổi dậy. Cơ hội Tiểu Vân nhu thuận mặc mình muốn làm gì thì làm không nhiều, mình có nên hôn một cái không? Hàn Vũ nội tâm từ chối ba giây, môi đã hôn lên xương quai xanh Đường Vân.