*Tên chương theo tiểu nữ hiểu là "Phù văn (hay ký hiệu phù chú) ngưng tụ trong đầu Thạch Mục khi nằm mộng" Trong lòng Thạch Mục lóe lên linh cơ, bắt đầu vận chuyển tinh thần lực, khu động đám mây màu trắng sữa ngà ngà trong đầu, thử ngưng tụ nó thành phù văn. Hắn vốn chỉ mang tâm lý thử sức một lần, nào biết vừa nảy ra ý này thì một khắc sau đã xuất hiện một cảnh tượng lạ thường. Đột nhiên, đám mây trắng ngà trong đầu bắt đầu chuyển động, dễ dàng ngưng tụ thành một đạo phù văn, chính là miếng phù văn Hỏa thuộc tính mà trước đó hắn đã từng thử rất nhiều lần nhưng không thành công, chỉ khác ở chỗ phù văn này có màu trắng ngà mà thôi. Hắn lơ đễnh một cái, phù văn trắng ngà trong thức hải cũng sụp đổ theo, lại biến trở về đám mây trắng ngà. Lòng Thạch Mục kinh ngạc và nghi ngờ không thôi. Phù văn ngưng tụ trong mộng chẳng lẽ không có tác dụng gì? Hắn cười khổ một tiếng, rồi lại tĩnh tâm lần nữa, tiếp tục thấy mình biến thành khỉ trắng vận chuyển Thôn Nguyệt Thức, thu nạp tinh hoa từ ánh trăng. Một đêm thoắt cái đã trôi qua, sắc trời dần tỏ, ánh trăng cũng khuất sau chân trời. Thân thể Thạch Mục chấn động, tỉnh lại từ trong mộng cảnh, tinh thần phấn chấn, toàn thân thư thái. Hắn thở ra một hơi thật dài, đứng lên, đồng thời bất giác thúc giục tinh thần lực trong đầu. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, sắc mặt Thạch Mục cứng đờ, thân thể đột nhiên khựng lại ngay tại chỗ. Bởi vì trong đầu hắn, một phù văn màu đỏ rực đang lững lờ trôi nổi, tản ra ánh sáng nhu hòa, chính là đạo phù văn Hỏa thuộc tính mà ba ngày nay hắn nghiền ngẫm mãi không ra. "Cái này..." Thạch Mục trợn mắt há mồm, cơ hồ không thể tin được tất cả những chuyện này. Nhưng chỉ sau một khắc, trên mặt hắn liền hiện lên vẻ mừng rỡ điên cuồng, có điều còn phải để ý tình hình xung quanh mà cố nén không cười to thành tiếng. Sau một lát, vẻ vui mừng trên mặt hắn được liễm đi, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại. Xem ra sự thần kỳ trong mộng cảnh khỉ trắng còn vượt quá sự tưởng tượng của hắn trước đây rồi! Thạch Mục phủi phủi sương sớm trên người, rảo bước quay về chỗ ở. ... Mấy ngày sau, Thạch Mục hào hứng đi đến một nơi trong quảng trường giữa sơn cốc, trước một tòa lầu các ba tầng lợp ngói lưu ly đỏ. Nơi này là "Ngũ Hành Lâu" chuyên buôn bán các loại vật phẩm phục vụ thuật sĩ, kỳ thực chỉ cách "Đan Hương Các" một con đường, lần trước lúc Thạch Mục tới mua đan dược đã để ý mấy lần rồi. Thạch Mục vừa bước vào tầng một của lầu các, lại phát hiện trong cửa hàng chẳng có ai, thứ đầu tiên đập vào mắt là một quầy hàng bằng gỗ đỏ sậm, một người trung niên gầy gò có chòm râu dê đang lúi húi phía sau quầy kiểm kê một chồng da thú dày, bên cạnh lão có hai đệ tử tạp dịch áo đen đang giúp lão kiểm kê này nọ. "Các hạ đến đây là muốn mua gì, hay là muốn bán đồ?" Vừa nhìn thấy Thạch Mục bước vào, người trung niên gầy gò lập tức dừng động tác, xoay người đón chào với khuôn mặt tươi cười đon đả. "Ồ, các ngươi còn mua đồ nữa sao?" Trong lòng Thạch Mục khẽ nhúc nhích, làm như tùy ý hỏi. "Đúng vậy, tất cả những thứ có liên quan đến thuật sĩ bọn ta đều lấy, hẳn là chỗ các hạ có thứ tốt gì chăng?" Người trung niên gầy gò nói, hai mắt tỏa sáng. "Không phải thế đâu, hôm nay ta muốn đến đây mua ít tài liệu để vẽ phù lục, xin chưởng quầy giới thiệu một hai." Thạch Mục khẽ mỉm cười đáp. "Tài liệu vẽ phù lục đơn giản là Pháp bút, Pháp mực với lá bùa thôi. Mời các hạ xem, đây chính là lá bùa tốt nhất trong tiệm bọn ta, đều dùng Tử Linh Mộc trăm năm tuổi trở nên trộn với những vật liệu quý báu khác mà làm thành, khả năng hấp thụ Pháp mực là cực kì tốt, có thể gia tăng thêm một tầng uy lực cho phù lục ngươi vẽ đấy!" Người trung niên gầy gò nói xong, thuần thục lấy từ trên kệ đằng sau lưng ra một xấp lá bùa tỏa ra một mùi thơm kì lạ. "Không biết một xấp lá bùa này giá bao nhiêu?" Thạch Mục lên tiếng hỏi. "Không đắt lắm, chỉ có ba vạn lượng bạc trắng!" Người trung niên gầy gò đầy mặt ý cười xòe ra ba ngón tay. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Thạch Mục vẫn bị mức giá kinh người ấy làm cho hoảng sợ. Ba vạn lượng một trăm tờ, nói cách khác, một lá bùa ba trăm lượng!!!! "Thế... thế lá bùa rẻ nhất là bao nhiêu tiền?" Thạch Mục nhướng mày, dứt khoát hỏi. "Một ngàn năm trăm lượng!" Người trung niên gầy gò nghe vậy, vẻ vui mừng trên mặt dần dần thu lại, chậm rãi thả lá bùa trong tay xuống, nhàn nhạt trả lời. "Thế Pháp mực với Pháp bút rẻ nhất giá bao nhiêu?" Thạch Mục nhẩm tính trong lòng, lại mở miệng hỏi. "Pháp mực với Pháp bút mỗi thứ giá thấp nhất đều là ba ngàn lượng." "Được, cho ta mỗi thứ một phần!" Thạch Mục âm thầm cắn răng, chọn đủ bảy ngàn năm trăm lượng ngân phiếu đưa ra. Người trung niên gầy gò mặt không biểu cảm nhận lấy ngân phiếu trong tay Thạch Mục, lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó liền vẫy tay với một đệ tử tạp dịch đứng cách đó không xa, đợi đối phướng tới thì phân phó mấy câu liền xoay người tiếp tục kiểm da thú. Đối với sự thay đổi trong thái độ lúc trước và sau của người trung niên kia, Thạch Mục cũng lơ đễnh, nhàn nhã đánh giá các loại vật phẩm có liên quan đến thuật sĩ của tiệm, xem rất say mê. "Sư huynh, đồ của ngươi này!" Không bao lâu, một đệ tử tạp dịch đã mang đồ của Thạch Mục tới. Một Pháp bút cấp thấp không biết làm từ linh mao của yêu thú gì, một lọ Pháp mực bình thường làm từ hỗn hợp giữa chu sa và máu của yêu thú, cùng một xấp một trăm tấm lá bùa màu vàng. Thạch Mục nhìn lướt qua, rồi hài lòng gật nhẹ đầu, để đối phương bọc lại xong thì lập tức rời khỏi Ngũ Hành Các, vội vàng đi về phía khu thạch ốc. Sau khi Thạch Mục quay trở lại thạch ốc, đầu tiên là ngồi trên giường đá điều tức một lát, để thể xác và tinh thần được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất xong mới đứng dậy, đi tới trước bàn đá, lấy từ trong xấp lá bùa mới mua ra một tấm, cẩn thận bày lên mặt bàn, lại đặt Pháp mực và Pháp bút ở một bên. Mở nắp bình Pháp mực ra, một mùi máu tươi thoang thoảng tỏa ra. Tay phải Thạch Mục cầm lấy Pháp bút, thần sắc dần nghiêm túc lên, cũng nhắm lại hai mắt, trong đầu lập tức hiện ra một đạo phù văn màu đỏ đang không ngừng chuyển động xoay tròn. Một lát sau, hắn mới mở mắt ra, hít thở sâu một hơi, vừa cẩn thận nghiền ngẫm phù văn màu đỏ trong đầu, đồng thời tay phải chấm một ít Pháp mực, dùng tốc độ chậm nhất có thể vẽ từng chút từng chút phù văn đó lên trên lá bùa. Kết quả chỉ mỗi một cái phù văn này đã mất trọn vẹn khoảng thời gian một nén nhang. Đợi khi phù văn được vẽ xong, Thạch Mục mới phát hiện mình lại túa ra một thân mồ hôi. Hắn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy lá bùa, hai mắt híp lại nhìn hồi lâu, xác nhận không có chút sai lầm nào xong rồi thì mới yên lòng. Ngay sau đó, Thạch Mục vươn ngón trỏ tay phải ra nhẹ nhàng chạm vào lá bùa một cái, pháp lực trong cơ thể từ trong Đan Điền tuôn ra, sau đó dựa theo yêu cầu trong "Linh Phù Bảo Kinh", chậm rãi rót vào trong phù văn. Theo pháp lực rót vào, trên phù văn dần dần hiện ra từng điểm sáng, rất nhanh liền nối thành một dải, đến khi hắn rót chút pháp lực cuối cùng vào thì toàn bộ phù văn sáng lên lấp lánh, như vật sống vậy. Mọi chuyện đều cực kì thuận lợi, Thạch Mục mừng rỡ thả Phù Bút trong tay xuống, phẩy tay, lá bùa vừa vẽ xong lập tức rơi vào trong tay hắn. Hắn kẹp lấy lá bùa nhẹ nhàng phất một cái, sau đó ném vào không trung, "Bùng!" một cái, phù văn không gió tự cháy, lại hóa thành một đốm lửa nhỏ bằng hạt đậu, lập tức cả lá bùa bùng cháy trong tích tắc, một luồng pháp lực nhàn nhạt lãng đãng truyền ra. Thạch Mục thấy vậy, trên mặt liền hiện ra vẻ mừng rỡ. Có điều, ánh mắt của hắn rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. Đây chỉ là một đạo Hỏa phù văn cấp cơ sở mà thôi, cho dù có thể chế thành bùa thi uy lực cũng chỉ có hạn, chỉ sợ nếu đánh giá tác dụng thực tế của nó mà nói... chắc chỉ có thể nhóm một ít lửa mà thôi. Trong Linh Phù Bảo Kinh ngoài việc ghi lại một ít phù văn cơ sở ra thỉ chỉ có ghi chép về một số loại Phù Trận pháp thuật ngũ hành sơ cấp. Ngoài ra, hôm đó ở Tàng Kinh Các, Cúc sư thúc cũng đã từng nói với hắn, một số phù trận hiếm có được lưu giữ trong Hắc Ma Môn đều được bán ở Linh Lung Các, có điều giá cả thì tất nhiên là xa xỉ rồi. Thạch Mục lắc đầu, cất kĩ đồ trên bàn đi rồi khoanh chân ngồi xuống. Hắn chỉ cần có thể trở thành một Phù Sư chính thức thì về sau có thể nhận được một lượng nhiệm vụ lớn trong Quảng Nguyên Điện rồi, cũng có thể tích cóp một lượng lớn tài nguyên để tu luyện nữa. Thạch Mục vui mừng nghĩ đến đấy, lại lấy ngọc giản của Linh Phù Bảo Kinh từ trong lòng ra, bắt đầu tìm hiểu về đạo phù văn tiếp theo.