Huyền Giới Chi Môn
Chương 157
"Chẳng lẽ là đồ của tổ tiên Man tộc?" Thạch Mục nhìn qua khối đồ vật đen sì này, như có điều suy nghĩ thì thào lẩm bẩm.
Hắn nhìn quét qua rừng rậm chung quanh một cái, ánh mắt chợt loé lên, bước nhanh về đằng trước bên trái, vén ra mảng mảng bụi gai bụi cỏ, một phần thạch điêu càng lớn khác hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một pho tượng chỉ có nửa người trên, bị đổ nghiêng xuống trong bụi cỏ. Hình dạng pho tượng cũng không phải chim thú động vật gì đó mà là một con quái vật nửa người nửa thú, hai lỗ tai mọc trên đỉnh đầu, răng nanh lộ ra ngoài, trông giống như người sói. Thạch Mục nhíu mày, ngoại hình pho tượng này trông khá giống với bộ dạng Man tộc sau khi kích hoạt lực lượng đồ đằng. Có lẽ đây thật là do tổ tiên Man tộc làm ra.
Trong rừng rậm phía sau thạch điêu còn rải rác vài bộ phận không hoàn chỉnh của nó, phía xa hơn dường như vẫn còn có nữa. Trong nội tâm Thạch Mục kinh ngạc, cất bước đi tới chỗ đó. Một đường đi tới, các loại thạch điêu tàn phá xuất hiện ngày càng nhiều trên mặt đất, có pho tượng, cũng có chút cột đá, cùng tường vách sụp đổ. Sự kinh ngạc trong lòng hắn càng ngày càng sâu, bước nhanh hơn. Cây cối phía trước càng lúc càng thưa thớt, Thạch Mục rất mau bước ra rừng cây, thân thể chấn động.
Trước mắt bỗng xuất hiện một vùng đất trống có diện tích rất lớn chen lẫn giữa rừng cây. Trên đất trống là một mảnh cự thạch kiến trúc* bị tàn phá. Kiến dựa núi mà xây, dường như đây là một toà di tích còn sót lại từ thời cổ.
(cự thạch kiến trúc: kiến trúc xây từ những tảng đá lớn)
Thạch Mục nhích tới gần, phát hiện bên trong di tích còn sót lại một vài phế tích tế đàn, thần miếu các loại. Trung tâm di tích là một nhà đá có kiến trúc mái vòm còn được bảo tồn khá nguyên vẹn, chỉ bị sụp hơn phân nửa. Mà kiến trúc xung quanh sớm đã sụp xuống hết, tường đổ vách nát, như chúng tinh củng nguyệt vây kiến trúc mái vòm vào chính giữa. Ánh mắt Thạch Mục đảo qua khắp các nơi trong di tích, cuối cùng dừng lại trên kiến trúc mái vòm nọ. Chỉ thấy trong cái kiến trúc đã bị sụp hơn phân nửa này, một pho tượng khổng lồ cao hơn mười trượng vẫn sừng sững đứng đó. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, pho tượng này có chút cùng loại với nửa pho tượng mới thấy ngoài kia, đều là một tượng đá khắc nửa người nửa thú. Mặt của tượng đá này hơi giống mặt người, chẳng qua ngũ quan dữ tợn xấu xí, trợn mắt nhe răng nanh, miệng há to, trên đầu còn có cặp sừng dài cong như sừng sơn dương, mà lỗ tai kia cũng rất giống tai dê. Tượng này nửa người trên để trần, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay cùng Nhân tộc không khác nhưng chân thì lại có hình dạng như móng dê. Hai tay của tượng đá, một giơ lên cao một buông xuống. Trong tay giơ lên cao cầm một vật trông rất giống cây sáo, nhưng trên lại chỉ có ba lỗ, tóm lại không biết là vật gì.
Điều làm cho Thạch Mục tấm tắc xưng kỳ là tượng đá này được bảo tồn quá nguyên vẹn, trái ngược với di tích tàn phá chung quanh, hình thành nên đối lập rõ nét.
Sau khi đánh giá vài lần, ánh mắt Thạch Mục lại rơi xuống trên gương mặt của pho tượng, nhìn kỹ thêm vài lần. Đột nhiên, một cỗ khí tức khiếp người đập vào mặt, ép đến hắn có chút không thở nổi. Họ Thạch rùng mình, vội dời đi ánh mắt, lúc này thân thể mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Trong lòng hắn có chút hoảng sợ, nhưng nội tâm cũng hiện ra vẻ vui mừng. Không ngờ pho tượng này còn có loại dị năng nhiếp tâm như vậy. Xem ra chỗ di tích này không đơn giản, nói không chừng chính là một chỗ trọng yếu của Man tộc thời Thượng Cổ đây.
Bỏ qua không lại nhìn pho tượng nữa, hắn bước vào bên trong di tích, bắt đầu tìm kiếm bốn phía. Rất nhanh, hắn đã lục tung nơi này lên một lần, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Nơi đây khắp nơi đều là một mảnh tường đổ đá nát, hoặc một ít mảnh gỗ hư thối, nào có đồ vật chứa linh khí gì. Thạch Mục hơi không cam lòng, lại tìm một lần nữa, nhưng vẫn không được gì Sắc mặt hắn biến hoá, lập tức cười khổ một tiếng.
Xem ra là lòng quá tham rồi.
Thạch Mục đang muốn xoay người bỏ đi, khoé mắt chợt thấy thoáng qua một đạo sáng đỏ nhàn nhạt, từ trong cái tay buông xuống của pho tượng kia truyền tới. Hắn bước nhanh tới, rất nhanh phát hiện, ánh sáng màu đỏ yếu ớt trong tay pho tượng kia thì ra là một hòn đá màu lửa đỏ to cỡ nắm đấm. Nếu không chú ý căn bản là không phát hiện được cục đá này. Thạch Mục nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, cắn răng một cái, tung người nhảy lên chộp hòn đá kia vào trong tay, sau đó lập tức cong mông chạy đi theo lối lúc nãy đã tiến vào.
Cho đến khi đã chạy ra hơn mười trượng, sau lưng cũng không có gì khác thường xảy ra thì họ Thạch mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Hắn giơ hòn đá lên trước mặt, bắt đầu đánh giá cẩn thận. Mặt ngoài hòn đá có sợi sợi đường vân mảnh màu đỏ sậm, cực giống sinh vật sống, hơi hơi chớp động, tay sờ thấy ấm áp, có chút kỳ lạ, vừa nhìn đã biết đây không phải vật phàm.
Sau khi đánh giá vài lần cũng không nhận ra là vật gì, Thạch Mục liền cất hòn đá đi, không chờ lâu ở đây, nhanh chân theo đường cũ trở về.
. . .
Cùng lúc đó, ở cửa sơn cốc nơi mà Thạch Mục đã đi vào xuất hiện một nhóm năm người. Bọn này không ai khác chính là năm tên dũng sĩ đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà và bộ lạc Mãng Ngưu.
Gã đại hán đầu trọc của bộ lạc Liệt Xà cầm trong tay một cái mâm tròn bằng xương, phía trên gắn kim đồng hồ lưỡi rắn chỉ hướng sâu trong sơn cốc.
"Xem ra hắn hẳn là tiến vào đây rồi." Gã đại hán đầu trọc nhắm mắt cảm ứng một lát, mở mắt ra nói.
"Nhìn địa hình nơi đây, trên bản đồ lại không có đánh dấu, hẳn là một con đường cụt. Hắc hắc, bắt baba trong hũ như vầy cũng bớt việc, đỡ cho hắn lại có đường chuồn êm đi thì mệt!" Một gã nam tử gầy cũng thuộc bộ lạc Liệt Xà, lấy một tấm da thú ra nhìn một chút rồi hắc hắc cười khan vài tiếng nói.
"Đã thế còn đứng ngây ra đó làm gì, vào thôi!" Mãng Côn hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ bất mãn, nói.
"Chờ một chút!" Hán tử mặt đen của bộ lạc Mãng Ngưu chợt hô một tiếng, bước nhanh tới rìa đầm nước cách đó không xa. Nơi đây nằm một cỗ thi thể hung thú lợn rừng màu lửa đỏ cực lớn. Trên đầu nó có một vết thương thật sâu, dường như là vết đao, gần như bổ đầu của chiến trư ra thành hai nửa.
"Xích Viêm Chiến Trư!" Kẻ này cả kinh, bật thốt lên.
Mấy người khác cũng đi tới bên cạnh, sau khi chứng kiến thi thể của lợn rừng, sắc mặt cả đám đều khẽ biến.
"Nhìn hình thể của con chiến trư này thì thực lực của nó có thể đến Hậu Thiên hậu kỳ. Mà nhìn bộ dáng nó chết xem ra nó bị làm thịt chỉ trong một chiêu!" Sắc mặt gã đại hán đầu trọc có chút ngưng trọng nói ra.
"Tên Thạch Mục kia quả nhiên có chút thực lực! Chúng ta đều không thể khinh thường!"
"Hừ! Chẳng qua là giết một con Xích Viêm Chiến Trư thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ. Tranh thủ thời gian tiến lên giết hắn đi, chúng ta đã lãng phí không ít thời gian rồi." Mãng Côn hừ một tiếng, quay người đi vào trong hẻm núi.
Hán tử mặt đen thấy vậy, do dự một chút, nhưng vẫn theo sát phía sau. Gã đại hán đầu trọc liếc nhìn thi thể của Xích Viêm Chiến Trư, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Gã hơi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Gã lắc đầu, không lo lắng việc này nữa, mang theo hai gã thủ hạ cũng tiến vào trong hẻm núi.
. . .
Chỗ sâu trong hẻm núi, Thạch Mục chính đang nhẹ bước nhanh chân đi về phía lối ra. Chen qua một mảnh bụi cỏ, thân hình hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trước, hai mắt lập tức biến thành màu vàng nhạt.
Một giây sau, hắn biến sắc, người loé lên trốn đến đằng sau một gốc cây cổ thụ khổng lồ, sau đó thân hình thoăn thoắt như khỉ, hai ba nhún đã trèo lên cây. Leo đến một nửa, hắn liền ngừng lại, ánh mắt quay sang nhìn về phía trước. Trong hẻm núi bóng cây rậm rạp chằng chịt không làm khó được tầm mắt của hắn. Cách đây khoảng trăm trượng trong rừng rậm phía trước có một nhóm năm người, đang di chuyển rất nhanh đến hẻm núi chỗ hắn.
Trên mặt năm tên Man tộc này đều mang theo vẻ hằm hằm đầy sát ý, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn quét về phía chung quanh, như đang tìm kiếm gì đó.
"Bộ lạc Liệt Xà..." Thạch Mục chứng kiếm đồ đằng hình rắn trên tay phải ba người trong số đó liền lẩm bẩm nói.
Hắn nhắm hai mắt lại, trong nội tâm không khỏi nhớ lại ánh mắt âm lãnh của Tế Ti bộ lạc Liệt Xà quăng cho hắn trước khi vào bí cảnh...hắn lập tức khẽ nhíu mày, mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh. Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục trèo xuống cổ thụ, lấy Phá Thiên Cung ra, thân thể ẩn vào rừng rậm phía sau.
Đoàn năm người vẫn đang đuổi theo, gã đại hán đầu trọc đi tuốt ở đằng trước chợt dừng lại, giơ một tay dựng thẳng lên, ra hiệu cho đồng bọn cùng ngưng lại, gã nghiêng tai lắng nghe.
"Làm sao vậy?" Một bên Mãng Côn nhăn mày lại, hỏi.
Gã đại hán đầu trọc chỉ nghe trong chốc lát, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc. Gã vừa mới loáng thoáng nghe đến một tiếng động lạ, nhưng chỉ thoảng qua rồi thôi, đến chính hắn cũng có chút hoài nghi phải chăng mình nghe lầm? Tiếc là cái Pháp khí mâm tròn do Tế Ti ban cho chỉ có thể cảm ứng phương hướng đại khái, khoảng cách gần một chút liền hết xài được.
"Mọi người cẩn thận một chút, chỉ sợ đối phương đã phát hiện tung tích của chúng ta rồi..." Gã đại hán đầu trọc nội tâm thở dài, mở miệng nói ra.
Nhưng hắn vừa dứt lời, chỗ rừng sâu phía trước chợt vang lên một tiếng rít nhỏ, một cái bóng đen loé lên rồi biến mất
"Tại đó! Mau đuổi theo!"
Ánh mắt gã đại hán đầu trọc ngưng tụ, trong lòng mừng rỡ, vội bay vọt tới phương hướng nơi mũi tên bắn ra. Mấy người khác cũng nhìn thấy bóng người trong rừng rậm, cũng cùng một dạng nhao nhao đuổi qua. Tốc độ của năm người đều là cực nhanh, thân hình mới chớp lên chớp xuống vài cái đã đến nơi bóng người vừa nãy đứng. Chẳng qua nơi này sớm đã trống vắng, làm gì còn bóng dáng ai.
"Ở phía trên!" Ánh mắt gã đại hán đầu trọc nhìn quét qua mọi nơi, khoé mắt liếc đến chiếc bóng của cây trên đỉnh đầu có một mảng bóng đen, liền hét lớn một tiếng. Tay gã vung lên, cây roi dài màu xanh trong tay giống như độc xà thổ tín* bay vụt ra, hoá thành vô số đạo ánh roi quất lên phía đỉnh đầu.
(độc xà thổ tín: hãy tưởng tượng có 1 con rắn độc, lưỡi thè ra thụt vào nhanh như chớp. Độc xà thổ tín đó
Bốn người khác nghe vậy liền không kịp suy nghĩ nhiều, cũng phát động công kích đánh về phía trên không. Công kích của bọn họ đánh cho cành lá của thân cây nát bấy, nhưng bóng đen lộ ra kia không phải bóng người mà là một kiện áo khoác ngoài chế từ da sói xám. Đám người gã đại hán đầu trọc khẽ giật mình, nhưng chỉ một khắc sau, Mãng Côn liền hừ một tiếng, cự phủ trong tay y vung lên, tấm áo khoác bằng da sói xám kia lập tức bị chia năm xẻ bảy, vải vụn bay đầy trời. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng trầm đục rất nhỏ từ đám vải vụn bay đầy trời truyền tới. Sau đó trên đỉnh đầu đám người xuất hiện mảng mảng bột phấn màu trắng, rơi xuống bao phủ cả năm người vào bên trong. Mà xui một cái, năm kẻ này giờ phút này đều đang ngửa đầu trố mắt nhìn chằm chằm lên không trung, không kịp chuẩn bị gì cả liền trúng chiêu. Mắt bọn chúng bị rơi vào không ít bột phấn màu trắng, hai mắt lập tức đau xót kịch liệt, cả bọn rú lên thật thảm thiết.
Liền tại lúc này, một tiếng "Vèo" sắc nhọn vang lên.
"Cẩn thận có tên bắn lén!"
Hai mắt gã đại hán đầu trọc kịch liệt đau nhức, không tài nào mở mắt ra được nhưng lỗ tai nhạy cảm của gã lại bắt được cái thanh âm này. Thân thể gã đột nhiên nghiêng mạnh một cái, trốn sang hướng bên cạnh, trong miệng quát lớn.
Lời còn chưa dứt, lại hai tiếng "xẹt xẹt" sắc nhọn truyền đến.
"A!" "A!" Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Nội tâm gã đại hán đầu trọc run lên, dưới tình thế cấp bách hắn cũng không nghe rõ là người phương nào trúng tên. Thân thể gã lật một cái rồi nằm lăn xuống đất, lăn về phía bên cạnh.
Oanh Ầm ầm!
Cây đại thụ trước đó còn treo lên áo khoác bằng da sói xám dường như sớm đã bị người động qua tay chân, giờ phút này đại thụ lại trực tiếp ngã đổ, dùng cành lá đè bẹp hai kẻ đang kêu thảm như giết heo kia xuống.
Gã đại hán đầu trọc lăn ra mấy trượng xa, tuy hai mắt vẫn còn rất đau xót nhưng giờ đã bớt đi một ít, miễn cường mở mắt ra. Nhưng đúng vào lúc nào, trong một bụi cỏ cách đó không xa, một đạo ánh đao đỏ thẫm đột nhiên nhiên hiển hiện mà ra, hung hăng chém xuống.
Lại một tiếng hét thảm, lập tức một tiếng trầm đục do thân thể ngã xuống trên mặt đất lại vang lên.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
70 chương
415 chương
150 chương
7 chương