Đúng vào lúc này, không gian truyền đến tiếng xé gió vun vút. Hắc ảnh lóe lên, một đạo hắc quang từ bắn ra từ khu rừng cách đó không xa giống như Kình Lôi chui vào ngực một đại hán Man tộc khiến thân thể của gã như bị cự vật đụng phải, bắn ngược về sau, đâm vào một thân đại thụ. Thân cây rung lắc dữ dội, lá cây rơi xuống lả tả. Thân thể đại hán Man tộc lủng lẳng giữa không trung. Mũi tên dài đen xuyên thủng phần ngực, cắm sâu vào cành đại thụ, đuôi tên rung động, lắc lư không ngừng. Gã há to miệng, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Thế nhưng mũi tên vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sinh cơ khiến gã ngay đến kêu thảm cũng không kịp phát ra. Thần thái trong mắt nhanh chóng biến mất. Đôi chân vô lực co rúm hai cái rồi trở nên bất động. Vài tên người Man còn lại cùng thiếu nữ kia đều tỏ ra hoảng hốt. Không chờ bọn họ quay đầu, hai đạo hắc quang lại bắn ra vun vút với quỹ đạo kỳ lạ mà mắt thường không cách nào nhận ra. “A! A!” Hai tiếng kêu thảm thiết hầu như vang lên cùng lúc, lại có hai gã Man tộc bị trường tiễn xuyên thủng phần ngực, bắn ngược về sau, chết oan chết uổng. Hắc ảnh lóe lên, một mũi tên lại bắn ra, thoạt nhìn như cái bóng. Một đại hán Man tộc khẽ nhoáng thân hình. Đôi mắt như xà mục lóe lên tinh quang màu đỏ đồng. Trường đao trong tay vẽ nên đường vòng, chém vào thân tên, đẩy nó chệch đi. Thân thể của gã cũng vì thế lập tức chấn động, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt. Trường tiễn chẳng những thần tốc như điện mà còn ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh người. “Còn ngây ra chờ chết ư, kết đao trận, thay ta ngăn trở!” Man nhân với đôi mắt đỏ đồng hô lớn một tiếng. Mấy kẻ còn lại rốt cuộc khôi phục tinh thần, lập tức bỏ qua thiếu nữ, tựa lưng vào nhau đứng thành vòng tròn. Hành động như một, vô cùng ăn ý. Bốn người chia ra bốn góc, đao thép trong tay vung vẩy tản gió lốc xanh biếc, tạo thành tầng phòng ngự mưa gió không lọt. Vèo! Một mũi tên màu đen lần nữa bắn tới với tốc độ nhanh điện xẹt! Thế nhưng hắc quang đụng phải đao ảnh, giống như đâm vào bức tường vô hình, lập tức bị ngăn lại. Ánh đao chớp động, mũi tên bị chém thành vài đoạn, rơi trên mặt đất. Man nhân mắt đỏ hơi cúi người, ánh mắt lóe lên quỷ sắc. Cánh tay khẽ động gần như không thể nhận biết, từ đó phóng ra một con bò cạp to cỡ túi tiền, đánh tới vị trí Thạch Mục tạo thành một đạo hắc tuyến nhanh đến không thể tưởng tượng. Lúc này, thiếu nữ đã được buông lỏng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, há miệng thở dốc. Liếc thấy man nhân mắt đỏ ném ra bọ cạp nhỏ, khuôn mặt nàng lập tức biến đổi, đang muốn lên tiếng nhắc nhở. Đúng vào lúc này, trong rừng truyền ra một tiếng quát khẽ. Sau một khắc, ánh sáng đỏ lóe lên, bọ cạp nỏ màu đen đã bị chém thành hai khúc bay ngược trở lại, giãy giụa vài cái rồi bất động. Man nhân mắt đỏ thấy vậy biến sắc, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng cực. Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ áo bào cũng lộ vẻ kinh ngạc. Không đợi cho kinh hãi trên mặt bọn họ rút đi, một bóng mũi tên xanh lại lần nữa bắn tới như điện xẹt. Mục tiêu không ngờ là tên Man nhân hồng đồng kia. Mặc dù phát hiện màu của mũi tên này không giống với mấy mũi trước nhưng gã có vẻ rất tự tin vào đao trận bên mình. Một tay khẽ sờ vào cái túi bên hông, như chuẩn bị làm cái gì đó. Trong chớp mắt, mũi tên xanh đã đến trước mặt. Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, đao trận gió xoáy kia phảng phất như một tờ giấy, bị đánh tan. Bốn đại hán Man tộc thân hình bị chấn động một cái, không nhịn được phải lui về sau vài bước, đao thép trong tay suýt nữa thì rơi xuống. Man nhân mắt đỏ hãi hùng, không kịp làm xuống cái gì, lập tức vung đao, biến ảo ra mười mảng đao ảnh màu xanh đến chắn trước người. Ầm! Bóng đao xanh căn bản là không có tác dụng gì, trực tiếp bị tiêu diệt. Trong ánh mắt không thể tin được của Man nhân hồng đồng, một mũi tên xanh với thế tới không giảm, xuyên thủng lồng ngực hắn. "Truy... Truy Phong..." Man nhân hồng đồng chỉ kịp phun ra vài từ như vậy, thân thể đã bị một cỗ man lực cho đánh bay về sau tới vài chục trượng, rơi xuống mặt đất, nện vài vòng xong mới nằm yên không nhúc nhích. Bốn tên Man tộc còn lại thấy cảnh này tim gan đều nát, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy về hướng xa xa. Vút! Vút! Vút! Vài đạo ánh sáng xanh đòi mệnh liên tiếp bắn ra, kẻ chạy nhanh nhất cũng chỉ mới chạy ra hơn hai mươi trượng, đã bị ghim chết trên mặt đất. Trên đất trống không còn bất cứ thanh âm nào, chung quanh lập tức yên tĩnh lại. "Phù tiễn?" Ánh mắt Thiếu nữ áo da báo chớp lên, nhìn đám phù văn bên trên mũi tên xanh, trong miệng thì thào tự hỏi. Một lát sau, thân ảnh Thạch Mục từ trong rừng đi ra. Quần áo trên người hắn bị một vết rách lớn, là bị con bọ cạp nhỏ màu đen kia cào rách. Thạch Mục sờ thoáng qua ngực mình một cái, trong mắt vẫn còn một tia khiếp sợ. Thực lực của con bọ cạp kia cùng lắm cũng chỉ đến Hậu Thiên sơ kỳ, nhưng tốc độ của nó đúng là nhanh đến kinh người. Nếu không phải hắn có thị lực hơn xa người thường, chỉ sợ lúc này hắn không hay ho rồi. Cái đuôi cong đen nhánh đó vừa nhìn đã biết có độc, còn là loại kịch độc kiến huyết phong hầu. Nếu để nó cắt qua da thịt dù chỉ một chút thôi hậu quả hẳn là rất thảm. "Ngươi là... Nhân tộc?" Thiếu nữ áo báo nhìn Thạch Mục, cao thấp đánh giá hắn, có chút không dám xác định mà hỏi. "Đúng vậy, tại hạ Thạch Mục Hắc Ma Môn, xin hỏi các hạ là?" Thạch Mục nhìn về phía Thiếu nữ áo báo, hỏi. Nàng do dự một chút, lại không có trả lời vấn đề của Thạch Mục, mà hỏi ngược lại: "Ngươi có đồ vật gì có thể chứng minh thân phận của mình không?" Thạch Mục khẽ giật mình, hơi cau mày, lập tức từ trong lòng lấy ra một lệnh bài màu đen, quơ quơ lên. Đấy là lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử Hắc Ma Môn của hắn. Ánh mắt thiếu nữ áo báo quét qua, sắc mặt lúc này mới buông lỏng xuống. "Hoá ra là Thạch huynh, tại hạ Điền Hỏa Vũ của Thiên Âm Tông. Vừa rồi đa tạ huynh đã cứu giúp, thất lễ!" Thiếu nữ áo báo hai tay khẽ chắp, nói cám ơn. "Không nghĩ tới ở đất Man Hoang cũng có thể gặp được đệ tử của bảy tông. Thật sự là hạnh ngộ." Thạch Mục lơ đễnh nói. Điền Hỏa Vũ mỉm cười, đang muốn nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lắc lư thoáng một phát, ngã về phía sau. Thạch Mục liền bước lên phía trước, nhẹ nhàng vịn lấy bờ vai của nàng, đỡ nàng tựa lưng vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống. "Đa tạ." Điền Hỏa Vũ cố nặn ra một nụ cười nhẹ với Thạch Mục. Từ trong lòng lấy ra một bình ngọc tinh xảo, đổ một viên thuốc ra, đang muốn ăn vào. Vào thời khắc này, ánh mắt của nàng bỗng nhiên biến đổi, thân thể lập tức cứng ngắc. "Điền sư tỷ, làm sao vậy..." Thạch Mục có chút kinh ngạc hỏi. Hắn còn chưa dứt lời, cổ tay của Điền Hỏa Vũ đã run lên, trường kiếm màu trắng trong tay nàng đã hoá thành một đạo ánh sáng trắng, nhanh như cắt đâm về chỗ hiểm nơi ngực Thạch Mục. Thạch Mục kinh hãi, dưới chân đột nhiên nhún một cái, thân thể lập tức bắn ngược ra xa. Xẹt! Tuy phản ứng của Thạch Mục cực nhanh, nhưng vì khoảng cách quá gần, y phục nơi ngực vẫn bị cắt ra một đạo vết rách dài, lộ ra một mảng lớn da thịt. Thiếu chút nữa thì hắn bị mổ ngực xẻ bụng rồi. Sắc mặt họ Thạch trầm xuống, nội tâm cực kỳ giận dữ, đang muốn mở miệng quát hỏi. “Man tộc vô sỉ, lại dám giả mạo đệ tử Nhân tộc chúng ta, nhận lấy cái chết!” Điền Hỏa Vũ nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng đồng thời phóng người lên cao. Kiếm quang trong tay lập lòe, giống như từng đạo chớp trắng. Vị trí mà nó nhắm đến là các nơi yếu hại trên người Thạch Mục. Ra tay tàn nhẫn, không chút mảy may dao động. Thạch Mục chớp động thân hình, tránh thoát mấy kiếm rồi khẽ nheo mắt, vươn tay xuyên qua bóng kiếm, bắt lấy cổ tay Điền Hỏa Vũ với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Thiếu nữ khẽ kêu một tiếng, trường kiếm màu trắng lập tức rơi trên mặt đất. Họ Thạch khẽ nhấc mũi chân, trường kiếm nằm gọn trong tay. Tiếp đó thân hình lóe lên, lui về sau mấy trượng mới dừng lại. Sắc mặt Hỏa Vũ trắng nhợt. nàng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo thối lui một bước, đưa tay vịn chặt một thân đại thụ mới không ngã xuống. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên trắng bệch. Thân hình không ngừng run rẩy, rốt cuộc vẫn phải dựa vào thân cây, nửa quỳ trên mặt đất. Tuy rằng may mắn thoát khỏi sự đuổi giết của cường giả Địa giai nhưng cơ thể của cô gái này đã mang thương thế không nhẹ. Vừa rồi lấy một địch nhiều, vết thương vốn đã phát tác nhưng lại bị hắn thi triển bí thuật cưỡng ép áp chế. Lúc này miễn cưỡng ra tay đã tác động đến nội thương khiến nó rốt cuộc bộc phát toàn diện. Điền Hỏa Vũ quay đầu nhìn về phía sau. Nơi đó có một khỏa đan được màu trắng mà nàng lấy ra chuẩn bị ăn vào, bất quá đã bị rơi mất trong lúc kịch đấu. Nàng vươn tay lấy thế nhưng cổ tay run rẩy như người già. Đan dược mấy lần sắp tóm được đều tuột khỏi ngón tay của cô gái này. Đúng vào lúc này, hai ngón tay thon dài từ đâu nhặt lấy đan dược màu trắng, đưa đến bên miệng Điền Hỏa Vũ. Nàng ngẩng đầu nhìn lại liền nhận ra Thạch Mục chẳng biết đã tới ngồi cạnh từ lúc nào, ánh mắt bình thản. Điền Hỏa Vũ nhìn thật sâu vào mắt họ Thạch, sau một thoáng do dự rốt cuộc há miệng nuốt lấy viên thuốc. Thạch Mục thấy vậy mới đứng lên, lần nữa lui lại cách đó không xa. Khuôn mặt Điền Hỏa Vũ lộ vẻ phức tạp, có điều nàng vẫn khoanh chân ngồi xuống. Sau một lát, bên ngoài thân thể cô gái này hiện lên một tầng bạch quang nhàn nhạt chuyển động vờn quanh đồng thời tàn mát khí tức băng giá nhàn nhạt. Theo thời gian dần trôi, mặt đất chung quanh Điền Hỏa Vũ đã bị một tầng sương trắng bao phủ. Thạch Mục thấy vậy không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên. Dựa vào tu vi Hậu Thiên hậu kỳ của Điền Vũ, tuyệt đối không thể làm được như vậy, hẳn là dựa vào tác dụng của viên thuốc ban nãy. Thật lâu về sau, Hỏa Vũ mở mắt, sắc mặt đã khôi phục không ít. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục có chút phức tạp. “Điền sư tỷ hẳn đã hiểu lầm tại hạ gì đó? Chẳng lẽ là vì đồ đằng này sao?” Thạch Mục cười khổ một tiếng. Hắn nói xong liền kéo y phục để lộ cơ ngực khỏe mạnh có vẽ đồ án cự mãng tím biếc vô cùng dữ tợn. Hơn nữa cự mãng thoạt nhìn đã trở nên chân thật hơn nhiều so với trước kia. “Hừ! Trên ngực ngươi chính là đồ đằng của Man tộc. Rõ ràng một gã người Man lại đi giả mạo đệ tử Hắc Ma Môn, đến tột cùng là có ý đồ gì?” Điền Hỏa Vũ liếc nhìn đồ đằng cự mãng, khuôn mặt hơi đỏ lên, lập tức dời mắt sang chỗ khác, nói rõ từng câu từng chữ. “Đừng tưởng giả mù sa mưa giúp ta một lần là có thể chiếm được lòng tin của ta.” Nàng lại bổ sung một câu. “Ha ha, vật trên thân thể tại hạ không phải đồ đằng Man tộc mà là bí thuật nguyền rủa của đối phương…” Thạch Mục thở dài một tiếng, không đợi Hỏa Vũ trả lời đã kể lại sự tình cứ điểm Thử Sào bị tập kích khiến hắn trúng phải Vạn Kiếp Thi Hồn Chú. “… Trải qua nhiều phen dò xét, ta mới biết được bí thuật nguyền rủa này cần có cường giả Địa giai ra tay phong ấn hoặc phải tu luyện bí thuật đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà, phong ấn một đầu thú hồn lợi hại hơn mới có thể giữ được tính mạng. Tại hạ không có cách nào thỉnh động cường giả Địa giai ra tay, chỉ có thể lẻn vào Hoang Nguyên Man tộc thử nghiệm vận may của mình.” Thạch Mục nói tiếp một cách bình tĩnh.