Thạch Mục thấy thế mừng như điên, vội vàng lấy một cái bình sứ màu trắng từ trong ngực ra, nhổ nắp bình, vẩy lên sương mù màu xám đen. “Vèo” một tiếng. Một đoàn chất lỏng màu đen từ trong bình văng vào trong sương mù rồi biến mất tăm. Sương mù vốn đang lưu chuyển chậm rãi, nhưng khi hấp thu chất lỏng xong thì lập tức phát ra tiếng nổ vang dữ dội, như bị một cỗ lực lượng nào đó dẫn dắt, bắt đầu xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy màu đen cỡ một trượng. Mảng lớn sương mù xám đen từ trong vòng xoáy lan tràn, khuếch tán ra bốn phía, toàn bộ trận pháp rất nhanh bị tầng sương mù bao phủ. Thạch Mục sắc mặt nghiêm túc, hai mắt trừng trừng, miệng vội vàng tụng lên một câu chú ngữ, ngón tay đột nhiên duỗi ra. Một đạo hắc quang từ đầu ngón tay bay ra, chui vào vòng xoáy màu xám đen rồi biến mất không thấy gì nữa. “Phanh” Phanh” hai tiếng giòn giã liên tiếp vang lên. Mấy khối Linh Thạch vốn được khảm trong trận pháp đồng thời vỡ vụn. “Đùng”! Một đạo điện hồ màu đen cỡ cánh tay hiện ra giữa vòng xoáy, lượn lờ một hồi lại “Oanh” một tiếng biến mất. Toàn bộ nhà đá cũng run lên một phen. Ngay sau đó, hào quang của trận pháp bát giác đều tắt ngúm, vòng xoáy màu xám đen cũng biến mất theo, thay vào đó là một bóng người gầy nhỏ mơ hồ xuất hiện, trên thân còn quấn quanh từng sợi sương mù, trông như một cái la đái (thắt lưng bằng vải) bay múa phấp phới, căn bản nhìn không rõ bộ dáng người nọ. Thạch Mục đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn vào bóng người. Nhưng sau một khắc, hắn lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng chụp lấy Hắc Thiết Vẫn Đao nãy giờ để yên một bên, tay kia thì móc từ trong lòng ra một xấp phù lục. Kết quả bóng người kia vẫn đứng im không đá động gì. Thạch Mục thấy vậy mới hơi thở phào. Sương mù dần tản đi, bóng người từ từ lộ ra rõ ràng. Thì ra là một khô lâu hình người màu xám trắng so với mình hơi thấp hơn một tí đang đứng trong trận pháp, trong hai hốc mắt có đốm lửa màu lục đang bốc cháy, chớp động không thôi. Thạch Mục quan sát khô lâu ở khoảng cách gần, cảm nhận được dấu vết của Câu Linh Thuật mà mình đã gieo vào cơ thể đối phương, điều này cho thấy nó chính là tên Khô Lâu mà hắn đã chọn trúng ở Tử Linh Giới kia, trong lòng liền mừng rỡ. Có điều nhìn kỹ vài lần, hắn lại hơi kinh ngạc. Khô Lâu trước mặt này hình như hơi khác so với ấn tượng. Hắn nhớ rõ lúc đầu gieo xuống ấn ký ở Tử Linh Giới, bộ Khô Lâu kia tàn tạ vô cùng, thậm chí một cánh tay cũng vỡ vụn mất. Còn tên Khô Lâu trước mặt này, chẳng những hai tay lành lặn mà xương cốt toàn thân cũng ít đi rất nhiều chỗ vỡ nát, thậm chí màu sắc của cốt cách cũng đậm hơn vài phần. Đang lúc Thạch Mục nhìn chằm chằm Khô Lâu thì nó cũng ngẩng đầu lên, đốm lửa trong hốc mắt chập chờn, dường như cũng đang nhìn lại hắn. Thạch Mục đợi một hồi, thấy Khô Lâu này không có ý tấn công mình, trong lòng mới yên tâm, chậm rãi mở miệng: “Ngươi tên gì, có thể hiểu được lời ta nói không vậy?” Khô Lâu vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Thạch Mục. Thạch Mục thấy vậy thì khẽ cau mày. Xem ra bộ xương khô chết tiệt mà mình phải gian nan để triệu hoán ra này chẳng những không có sức sống mà linh trí cũng thấp nữa. Hắn chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên với việc Cúc sư thúc hao hết tích góp để triệu hồi ra Anh Vũ Thải Nhi. Nhưng ít nhiều Thải Nhi còn trò chuyện được, còn bộ xương này ngay cả lời nói còn chẳng hiểu. Trong lòng Thạch Mục đang chua xót thì lục hỏa trong hốc mắt Khô Lâu chợt nhấp nhánh, nó chậm rãi gật đầu. Thạch Mục vốn còn sững sờ, sau đó liền đại hỉ nói gấp: “Tiến lên phía trước hai bước” Khô Lâu chớp động lục diễm trong mắt hai cái, dường như sau một lúc mới hiểu được lời Thạch Mục, lắc lư bước về trước hai bước. “Thế này… chẳng phải như con rùa sao!” Thạch Mục thấy vậy không biết nói sao. “Ngồi xuống!” Hắn lại thử ra lệnh. Khô Lâu đung đưa đầu, một lát sau cũng theo lời ngồi xuống đất. Thân trên vang lên tiếng cốt cách chạm nhau lốp bốp. Thạch Mục cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng. Tên Khô Lâu này mặc dù hơi ngốc nghếch, nhưng ít ra còn biết nghe lời, phải biết rằng hắn vẫn chưa định ra khế ước nô bộc. “Nghe đây, ngươi là do ta triệu hồi đến nơi này, cho nên từ nay về sau ta là chủ nhân của ngươi. Bây giờ ta phải thiết lập pháp khế triệu hoán vào trong cơ thể của ngươi, đừng có phản kháng biết chưa.” Thạch Mục vừa âm thầm đề phong Khô Lâu buồn buồn đả thương người vừa chậm rãi nói. Khô Lâu vẫn lập lòe lục hỏa trong hốc mắt, chẳng có chút dị thường nào. Thạch Mục nhướng mày, nhưng liền thả lỏng. Chắc là câu này dài quá, mặc dù mình đã cố tình nói chậm rồi nhưng với độ ngốc của Khô Lâu này thì đến ngày mai may ra nó mới hiểu. Hắn cũng không rảnh mà đi giải thích với một bộ xương, tay chợt duỗi ra đè lên đầu lâu của nó, miệng nhanh chóng lẩm bẩm. Hắc quang nhàn nhạt liền từ lòng bàn tay phát ra. Ngọn lửa màu xanh lá trong hốc mắt của Khô Lâu chớp tắt hai cái, thân thể nó cũng không nhúc nhích, mặc cho hắc quang phát ra từ bàn tay của Thạch Mục thẩm thấu vào bên trong xương sọ, biến thành một miếng phù văn màu đen. Một đám thần thức của Thạch Mục cũng theo pháp quyết khế ước, dung nhập vào trong ngọn lửa linh hồn của Khô Lâu, hai cái rất nhanh nhập thành làm một. Bởi vì Khô Lâu hoàn toàn không phản kháng, nên quá trình còn lại thuận lợi dị thường. Sắc mặt Thạch Mục buông lỏng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm thu tay lại. Theo pháp khế thiết lập thành công, giờ đây bộ xương khô này đã thật sự trở thành Linh sủng của hắn rồi. Kế tiếp, Thạch Mục lại lệnh cho Khô Lâu thử hoạt động cùng công kích bản thân vài cái. Kết quả ra sao tuy trong lòng sớm đã đoán trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn vẫn không nhịn được có chút thất vọng. Bộ xương khô này ngoại trừ có tốc độ công kích hơi khá ra thì dường như chẳng có năng lực đặc thù nào nữa cả. Còn thực lực thì chỉ cỡ Võ đồ tôi thể tầng bảy, tám. "Được rồi, ngươi trở về trước đi! Khi có việc cần ta sẽ triệu hoán ngươi qua đây. À còn nữa, lúc ngươi hiện ra liền có sương khói lượn lờ trông như dải lụa, nên sau này sẽ gọi ngươi là Yên La!" Thạch Mục cảm thấy con Khô Lâu này đúng là không có chỗ nào để trọng dụng, đành thở dài một hơi phân phó nói. Tinh thần hai bên đã có sự liên hệ thông qua pháp khế, Khô Lâu có vẻ nhanh hiểu lời nói của Thạch Mục hơn trước, rất nhanh nó khẽ gật đầu. Việc giữ Linh sủng ở tại thế giới này là cần tiêu hao Tinh Thần lực của người triệu hồi. Lúc trước vì bố trí Pháp trận, Tinh Thần lực của Thạch Mục đã bị tiêu hao không ít, vừa nãy thi pháp xong lại còn trao đổi một phen đã khiến cho thần thức của hắn cực kỳ mệt mỏi. Hắn vung tay lên, tâm niệm khẽ động, chung quanh Khô Lâu lại hiện ra một mảnh sương khói màu xám đen, thân ảnh của nó cũng dần dần biến mất trong đó. "Nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị giết chết ở Tử Linh giới đấy." Trước khi thân ảnh của Khô Lâu hoàn toàn biến mất, nó mơ hồ nghe được âm thanh cuối cùng của Thạch Mục. ... Giới diện Tử Linh, tại chân một ngọn núi cao lớn, một đoàn sương khói màu xám đen chợt hiển hiện ra, một lát sau, từ trong đó đi ra một cỗ Khô Lâu màu xám trắng, nó chính là Yên La- con Khô Lâu vừa bị Thạch Mục triệu hoán. Nó đứng yên ở nơi đó không nhúc nhích, thoạt nhìn dường như có chút mờ mịt. Ngọn lửa xanh lá trong hốc mắt của Yên La lập loè, trong ngọn lửa linh hồn của nó xuất hiện một miếng phù văn màu đen như ẩn như hiện, có một sợi liên hệ với nơi xa xôi nào đó. Một tia năng lượng yếu ớt nhưng mát lạnh từ miếng phù văn không ngừng truyền đến, khiến nó mơ hồ có cảm giác thật thoải mái. Suy nghĩ dường như cũng trở nên nhanh nhẹn hơn một ít so với trước kia. Yên La chỉ ngây người tại chỗ trong chốc lát, nó quay đầu nhìn chung quanh mấy lần, sau đó cất bước đi về phía xa xa. Không biết có phải vì có thêm miếng phù văn màu đen ở trong ngọn lửa linh hồn hay không mà động tác của nó nhìn có vẻ nhanh hơn trước kia một ít. Yên La đi về phía trước một hồi, bỗng nhiên một tràng tiếng bước chân "Ken két" bỗng từ phía trước truyền đến. Không xa phía trước, một con Khô Lâu màu trắng bệch đang lung la lung lay đâm đầu đi tới, hai ngọn lửa xanh lá trong hốc mắt yếu như hai con đom đóm khẽ lập loè. Khô Lâu là cấp thấp nhất trong giới diện Tử Linh, cũng là một trong những sinh vật có số lượng nhiều nhất. Mà chung quanh ngọn núi cao lớn trước mắt này có vài cỗ đại quân Tử Linh, lúc không bị thủ lĩnh triệu hồi thì phần đông Khô Lâu quanh đây cũng lang thang chẳng có mục tiêu, nhưng vì một ít ước chế mà không dám ra khỏi phạm vi này. Khô Lâu trắng bệch ở đối diện cũng phát hiện thấy Yên La, nhưng nó không chút phản ứng nào. Trong giới diện Tử Linh, nếu không xảy ra chiến tranh quân đoàn thì loại sinh vật cấp thấp như Khô Lâu này ngày thường có gặp mặt cũng mạnh ai nấy đi, không phát sinh chuyện gì khác thường. Lục hỏa trong hốc mắt Yên La lóe lên, cũng không có cử động lạ gì, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Hai bộ xương khô thoáng lướt qua nhau. Vào thời khắc này, một tiếng rít gào sắt nhọn chợt vang lên bên tai Khô Lâu màu trắng kia, chỉ khoảnh khắc, thế giới trước mắt nó xoay tròn. “Lạch cạch” một tiếng, đầu lâu của Khô Lâu màu trắng bệch rơi xuống đất. Không chờ cho linh trí thấp kém của nó kịp nghĩ ra chuyện gì thì một cái xương chân màu xám trắng nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt nó, phịch một tiếng, đầu lâu nó vỡ nát. Một đoàn lục quang từ trong đầu lâu vỡ vụn bay ra. Yên La lắc lắc đầu, há miệng hút đoàn lục quang ấy vào, hai đóm lục hỏa trong hốc mắt chớp động vài cái, dường như bộ dạng có chút thỏa mãn. Kế tiếp, Yên La ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Khô Lâu màu trắng bệch, thò tay cầm lấy vài cây xương thoạt nhìn tương đối chắc chắn, đưa lên lắp vào vài nơi bị vỡ trên người mình. Một đoàn sương mù màu xám đen thổi qua, mấy cây xương sườn và một đoạn cẳng tay trên người Yên La biến thành màu trắng. Thân hình hai màu xám trắng giao nhau hơi cổ quái, có điều đối với mấy cái này hiển nhiên Yên La chẳng bận tâm, thân thể tùy ý hoạt động múa may mấy cái, dường như cảm thấy vui mừng cất bước đi tiếp. Cuối cùng nó muốn đi đâu?? Yên La không rõ, chỉ biết là sau khi gặp mặt nam tử kia, trong đầu nó liền sinh ra một ý niệm, đó là không ngừng cố gắng để càng thêm cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Đồng thời cũng có một tiếng gầm gừ vang vọng trong lòng, thôi thúc nó rằng thời gian không nhiều, phải nhanh chóng tìm được một món đồ tốt nào đó. Rốt cuộc nó muốn tìm cái gì? Yên La có chút buồn bực, đầu óc như chìm vào mê cung, chẳng thèm suy nghĩ nhiều gì nữa, cứ theo bản năng mà tiếp tục tập tễnh bước đi, còn về phần đi về đâu… Phía trước dường như là cửu tuyền vực sâu, mãi mãi không có chân trời…