Buổi tối ba ngày sau đó, Bạch phủ vốn lẽ ra vẫn trầm tĩnh, không biết vì lý do gì mà lại náo động ẫm ĩ, Ngưng Sương bị đánh thức, phi y mở cửa gọi nha hoàn đến để hỏi đã xảy ra chuyện gì, nha hoàn sau khi trở về liền báo với nàng, đệ đệ của nàng, Trường Tiếu bị bệnh. Ngưng Sương nháy mắt tiêu tan cơn buồn ngủ, mặc xiêm y cẩn thận liền vội vàng chạy đến Sướng Tâm Viên, có thể là do Trường Tiếu sinh bệnh nên nha hoàn cùng bọn hạ nhân đã bị sai đi chuẩn bị vật dụng, cho nên giờ phút này Sướng Tâm Viên cũng không còn ai canh gác, nàng mới có thể thuận lợi tiến vào. Mãi đến khi nàng bước đến ngoài phòng, vừa lúc bắt gặp đại phu rời đi, nàng vội vàng ngăn đại phu lại hỏi thăm bệnh tình Trường Tiếu. “Phu nhân không cần lo lắng, vì khí trời lúc này khi nóng khi lạnh, chỉ cần không chút để tâm rất dễ sinh bệnh, tiểu thiếu gia vốn sinh trưởng ở phía Nam, cộng thêm thân thể suy yếu, không thể thích ứng được với khí hậu nơi kinh thành cho nên mới bị nhiễm phong hàn. Lão phu đã kê dược phương, chỉ cần đều đặn cho tiểu thiếu gia uống, bệnh tình sẽ dần khỏi hẳn.” Ngưng Sương nói lời đa tạ đại phu, gọi người đưa lão rời phủ rồi, mới bước vào phòng. Lúc nàng vừa vào phòng, liền nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt tiều tụy đang si ngốc ngồi canh giữ cạnh giường, còn sắc mặt Trường Tiếu ửng đỏ cả lên, hô hấp có chút không thoải mái, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Ngưng Sương bước đến bên cạnh Bạch Thanh Ẩn, nhìn thấy hắn chỉ khoác một kiện trường sam đơn bạc, liền tìm đến một kiện ngoại y có vẻ dày môt chút, nhẹ nhàng khoác lên người hắn. Thẳng cho đến lúc này, ánh mắt của Bạch Thanh Ẩn vốn vẫn đang chuyên chú nhìn người trên giường mới chú ý đến Ngưng Sương đã đến. Nhìn thấy nàng, trong mắt Bạch Thanh Ẩn thoáng hiện ảo não, hắn tự trách mà nói “Đều tại ta trở về quá muộn, mới có thể để Trường Tiếu ngủ ở phòng ngoài, khiến đệ ấy nhiễm lạnh mà sinh bệnh.” Nghe lời hắn nói như thế, Ngưng Sương nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, sờ gương mặt nóng lên của đệ đệ, mới nói lời an ủi “Tướng công không cần tự trách, Trường Tiếu tính tình chính là như vậy, vì không thích mãi ở trong phòng nên mới ra ngoài để hóng gió, lúc còn ở phía Nam khí trời lúc nào cũng ấm áp mà đệ ấy vẫn có thể vì hóng gió đến sinh bệnh được. Vì chuyện này, phụ thân từng mắng đệ ấy biết bao lần.” “Nhưng là, ta…” “Tướng công, nếu chàng bởi vì chuyện này mà tự trách mình, Trường Tiếu sẽ càng lo lắng.” “Đệ ấy… sẽ sao?” nhìn gương mặt Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn có chút tự giễu cười cười. Thấy hắn như vậy, trong lòng Ngưng Sương tựa như có thứ gì đó tắc nghẹn, cứ ở lưng chừng không lên cũng chẳng xuống, phiền muộn khó chịu. Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa… Đến tột cùng, ai mới là lưu thủy vô tình, ai mới là lạc hoa hữu ý đây? “Sẽ, tướng công, mặc dù ngoài miệng Trường Tiếu sẽ không nói, nhưng phàm là bất luận ai quan tâm lo lắng cho đệ ấy, đệ ấy đều sẽ nhớ trong lòng.” Bạch Thanh Ẩn nhìn gương mặt ngủ say của Trường Tiếu, si ngốc mà nhìn. Ngưng Sương nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn, cảm thấy đau lòng “Tướng công, chàng thoạt nhìn cũng mệt mỏi rồi, chàng đi ngủ đi, để thiếp chiếu cố Trường Tiếu.” “Không.” hắn cương quyết lắc đầu “Ta muốn tự mình ở bên cạnh lo cho đệ ấy.” “Nhưng mà, chàng như vậy, thân thể sẽ không chịu đựng nổi.” “Ta không thể rời đi. Ta sẽ lo lắng cho đệ ấy đến không biết phải làm thế nào, ta sợ đệ ấy sẽ xảy ra chuyện gì, ta sợ đệ ấy sẽ biến mất…” Thanh âm Bạch Thanh Ẩn đột nhiên trở nên trầm xuống, hắn cầm lấy tay Trường Tiếu, nắm thật chặt, ánh mắt ẩn ẩn quang mang đau thương cùng cực. “Ngưng Sương, nàng biết không? Kỳ thực ta rất sợ, ta cũng không biết ta đang sợ cái gì… Đêm nay vừa trở về, nhìn thấy đệ ấy ngủ ở phòng ngoài im lặng như vậy, thật giống như, giống như đệ ấy sắp sửa biến mất vậy… Ta lúc ấy, cả người đều mêm mang, trong đầu bỗng chốc xuất hiện rất nhiều ý niệm khiến bản thân ta tuyệt vọng, ôm lấy thân thể đệ ấy lạnh lẽo vì nhiễm phong, ta thực sự nghi ngờ bản thân có phải, có phải là sắp điên mất hay không…” “…tại sao ta lại yêu đệ ấy đến mức như vậy chứ? Yêu đến tâm đều đau đớn. Biết rất rõ ràng cả hai đều là nam tử, lại vô luận như thế nào cũng không thể buông tay được, mặc dù tâm đệ ấy không có ta, nhưng chỉ mong muốn đệ ấy ở lại cạnh ta… ta liền, liền không cần bất cứ gì khác nữa…” Ngưng Sương không nói lời nào, nhìn ánh mắt của Bạch Thanh Ẩn vẫn gắt gao nhìn Trường Tiếu, nàng cố gắng ngăn nước mắt mình, không để nó trào ra. Nàng thật sự cảm thấy đau lòng, đối mặt với nam nhân mà mình thầm yêu lại đi yêu người khác, nàng nên làm thế nào cho phải đây? Thần a, đây rốt cuộc là như thế nào? Đến tột cùng, là ai đã sai lầm chứ? Còn phân tình cảm yêu đến khó có thể kềm chế, nên làm như thế nào đây? _____________________ Hai ngày sau, bệnh của Trường Tiếu khỏi hẳn, tâm tình vẫn luôn nặng nề của Bạch Thanh Ẩn cũng nhẹ nhõm lại. Bởi vì hai ngày bị bệnh không thể tắm rửa, cho nên Trường Tiếu vừa khỏe lại một chút liền yêu cầu tắm một chút, bởi vì cả người ra toàn là hãn, dính bẩn đến khó chịu. “Nước ấm vừa rồi chứ?” “Ân.” “Ta giúp đệ chà lưng.” “Không cần, ta tự mình làm là được rồi.” “Vậy ta đi chuẩn bị xiêm y sạch sẽ cho đệ.” Bạch Thanh Ẩn nói xong liền xoay người vào phòng tìm quần áo, Trường Tiếu ngâm toàn bộ thân thể mình trầm vào nước, chỉ để lộ mặt bên ngoài, nước nóng tràn ngập mùi dược thảo nhàn nhạt, ngửi vào liền cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều. Trường Tiếu suy nghĩ về chuyện mà Ngưng Sương tỷ tỷ nói với y ngày thứ hai y sinh bệnh. Lúc ấy, Bạch Thanh Ẩn vì có việc gấp, bất đắc dĩ phải rời đi một lát. Ngưng Sương nhân cơ hội này hỏi y, giờ phút này, y muốn làm việc gì nhất? Y nằm ở trên giường, bởi vì bệnh nên đầu óc có chút mơ màng, khi Ngưng Sương hỏi như thế thì, thân ảnh của một người lại hiện ra rõ ràng trong đầu óc y. “Muốn gặp hắn…” Giọng y trầm ách, mang theo vô hạn lưu luyến mà trả lời. “Trường Tiếu, đệ biết rõ không thể nào…” thanh âm Ngưng Sương nhất thời nghẹn ngào. “Đệ biết.” khóe mắt y lặng lẽ một giọt lệ khẽ rơi xuống chẩm đầu “Thế nên, đệ chỉ là muốn nhìn thấy… Đệ không muốn bất cứ gì khác, chỉ cần có thể được ở cạnh người nọ, vậy là tốt rồi…” “Thiên a, tại sao tất cả mọi người đều ngốc như vậy…” Ngưng Sương úp mặt xuống cạnh giường, không ngừng nức nở, y nhìn thân thể nhỏ bé yêu ớt khẽ run lên của nàng, nước mắt lại lẳng lặng tuôn dài. “Trường Tiếu, đã tắm xong rồi sao?” Không biết từ lúc nào, Bạch Thanh Ẩn đã trở lại, cất tiếng gọi đánh thức y đang trầm tư. Trường Tiếu hồi thần, nhìn hắn, khẽ gật đầu “Ân.” Bạch Thanh Ẩn cầm khăn dài sát người mở ra, ý bảo Trường Tiếu đứng lên, rồi mới dùng khăn bao lấy thân thể xích lỏa ẩm thấp của y, sao đó ôm y đứng lên, đặt y ngồi vào y tử đã được trải nhung thảm thật dày đặt ở bên cạnh. Chà lau thân mình ướt đẫm của Trường Tiếu sạch sẽ xong, Bạch Thanh Ẩn lập tức cầm lấy y phục, cần thận giúp y mặc vào từng kiện từng kiện, cuối cùng thắt y đái bên ngoài xiêm y xong, hắn mới chú ý đến ánh mắt Trường Tiếu từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn mình. “Sao lại nhìn ta như vậy?” Bạch Thanh Ẩn mỉm cười nói. Đôi mắt tĩnh mịch của Trường Tiều nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới có chút yếu ớt mà hỏi “Tại sao ngươi, không làm việc đó với ta nữa?” Cũng đã lâu lắm rồi đi, từ sau lần Ngưng Sương phát hiện chuyện giữa bọn họ, Bạch Thanh Ẩn sẽ không làm việc kia với y nữa. Y không phải chờ đợi, chỉ là tò mò. Bởi vì trước đó Bạch Thanh Ẩn thích ôm lấy y, bảo rằng như vậy mới có thể cảm thụ thật rõ ràng sự hiện hữu của y, mới có thể xác định y đang ở cạnh mình. Bạch Thanh Ẩn chăm chú nhìn y, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của y, dùng thanh âm rất khẽ, rất khẽ… nhẹ tựa như cảm giác lông vũ chạm vào da thịt, nói với y “Đệ không phải không thích sao. Mỗi lần ta chấp nhất bách bức đệ, đệ đều khóc, nước mắt làm cách nào cũng không ngừng được, đến nỗi làm ướt đẫm cả chẩm thượng. Mỗi lần như thế ta đều cố ý xem nhẹ, nhưng tim của ta lại như bị đao cắt…” “Cho nên không cần nữa, khiến đệ khổ sở như vậy, ta không muốn nữa…” Bạch Thanh Ẩn vươn hai tay, ôm Trường Tiếu vào trong lòng mình, cảm thụ ấm áp từ y, xác định sự hiện hữu của y. Trường Tiếu nhắm mắt lại, khẽ thở dài. “Phải a, tại sao mỗi người đều ngốc như vậy chứ?”