Edit: Ring. Bên này Hồng Nguyệt vừa đứng lên, nha hoàn lúc trước đưa cơm đến đã nhẹ nhàng bước vào, thi lễ với Giang Mộ Yên “Thiếu phu nhân, nhị phu nhân phái người đến mời ngài qua dùng trà!” Trong lòng Giang Mộ Yên hơi do dự, nhị phu nhân này không biết là phu nhân của ai, nhưng là đã phái người đến mời nàng, nàng cũng không thể không đi. Vừa vặn cũng nên ra ngoài xem chỗ này như thế nào. Liền nhẹ nhàng gật đầu “Đã biết, ngươi đi xuống đi!” “Dạ, thiếu phu nhân!” Nha hoàn lui ra ngoài. Giang Mộ Yên cũng thong thả đứng lên “Hồng Nguyệt, đi thôi!” “Dạ, thiếu phu nhân!” Hồng Nguyệt nhanh chóng tiến lên đỡ nàng, Giang Mộ Yên vốn định nói nàng có thể tự mình đi, không cần phải đỡ, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề nàng không biết đường, vừa ra khỏi cửa rất có thể liền để lộ dấu vết nên cũng thuận theo. ~ Ngoài cửa chính là một cái sân tao nhã lại rộng lớn, có thể coi là một hoa viên nhỏ cũng được. Trong sân trồng không ít chủng loại hoa, trong số đó có mấy loài đã nở ra những bông hoa rực rỡ. Muôn hồng nghìn tía, vô cùng đẹp mắt. Mà bên cạnh khóm hoa cũng có mấy cây lớn, bất quá mấy cây này vừa nhìn đã biết tuổi không nhỏ, cây nào cũng cành lá sum xuê, thân to chắc khỏe. Giang Mộ Yên nghĩ mắc một cái võng* dưới tán cây, gió hiu hiu thổi nhẹ, vừa đung đưa vừa ngủ hẳn là một chuyện rất thoải mái. (R: đúng trong bản cv là ‘bàn đu dây’, nhưng ta nghĩ ‘võng’ thì đúng hơn ò.Ó) Bởi vì kiếp trước, bắt đầu từ khi nàng có trí nhớ, vốn không có cơ hội ra ngoài ngồi võng, cho nên khát vọng đối với thế giới bên ngoài của nàng lớn hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này bước theo Hồng Nguyệt trên hành lang được phủ kín gạch lót có hoa văn hình thoi, cảm giác có thể ngửi được không khí bên ngoài như thế này khiến nàng cảm thấy hưng phấn hẳn lên. Ý thức mình đã trọng sinh lúc này mới chân chính thức tỉnh. Nàng không phải là Giang Mộ Yên lúc trước nữa, nàng bây giờ có thể đi đường, có thể hít thở cùng chạy nhanh, có thể làm rất nhiều chuyện lúc trước muốn làm nhưng chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ không thể tự mình trải nghiệm. Thật tốt, không phải sao? Cho dù muốn hóa thân thành Giang Mộ Yên này thì nàng phải tốn rất nhiều tế bào não để suy nghĩ cùng phân tích, còn phải thời khắc thật cẩn thận bảo vệ tốt thân phận thật nàng vẫn dấu giếm, bất quá vậy cũng không sao, chỉ cần nàng có thể sống lại một lần nữa thôi thì đã là một chuyện đáng để mừng đến nhảy nhót rồi. Giang Mộ không chút sầu lo đối với tương lai hoàn toàn mới hiện ra trước mắt, nàng tuyệt đối sẽ dũng cảm nghênh chiến. Ánh mắt không ngừng đảo chung quanh để quan sát, ghi nhớ, vẻ mặt nàng lại vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh vững vàng, một chút cũng không hoảng loạn, bước chân theo sự dẫn dặt của Hồng Nguyệt vẫn thong dong, chậm rãi. Đi hết mấy hành lanh rất dài và quanh co, lại bước qua không biết bao nhiêu cổng vòm bằng đá, bọn họ cuối cùng cũng bước đến một cái sân lớn. Trước khi bước vào sân, Giang Mộ Yên thoáng ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Phi Hoa viện’ được khắc trên tảng đá đính ở cổng vòm, đây hiển nhiên chính là tên của cái sân này rồi.