Hữu Phỉ

Chương 130

Hôm nay trăng sáng sao thưa đan cài cùng đèn đóm, ánh sáng lung tung trùng điệp vào nhau, thỉnh thoảng có người đi tới đi lui, ầm ĩ xoay vòng vòng chóng mặt, Chu Phỉ quét mắt qua đám đông thì thấy “Lý công tử” nào đó trong lời Ngô Sở Sở. Lý Nghiên không biết đi đâu mà không đi cùng hắn, Lý Thịnh trà trộn trong đám công tử văn nhã như thể thời thời khắc khắc chuẩn bị đi tuyển tú nam, trông như cá gặp nước. Chu Phỉ vô cùng kinh ngạc, nghĩ: “Mình đã dạo Đông Hải một vòng mới về mà sao vẫn đụng phải tên xui xẻo này? Đúng là nghiệt duyên.” Lý Thịnh không thấy Chu Phỉ, hắn đang giả tạo bưng ly rượu cụng với người xung quanh, ly rượu nhỏ chỉ chứa cỡ một hớp, Chu Phỉ trơ mắt nhìn hắn cụng với 20 người, hồi lâu nàng mới ngớ ra là đâu thấy hắn uống miếng nào, không hiểu mấy kẻ ngu kia sao lại để hắn lừa. Sau đó Chu Phỉ phát hiện, Lý Thịnh luôn nhìn chằm chằm về một hướng. Nàng theo ánh mắt hắn nhìn tới nhìn lui hai lượt, không thấy có gì khác thường, đang buồn bực thì đột nhiên có một hán tử say bét nhè xiêu xiêu vẹo vẹo băng giữa đám đông. Hán tử say ngâm nga hát một tiểu khúc phố phường vô cùng hạ lưu, không ít hán tử nhà quê lỗ mãng vây quanh cười vang, nhưng ông ta không cho là nhục, đi tới đâu là lấy bình rượu trên bàn người ta tới đó, gây họa suốt dọc đường, cuối cùng lảo đảo đi tới cái bàn trong góc nhất. Hán tử say đặt mông ngồi xuống, đưa tay lấy một loạt bình rượu trên bàn chưa động đến. Chu Phỉ giật mình, vì mãi đến lúc này nàng mới phát hiện ở trong góc đó có một người áo đen đang ngồi. Nam tử mặc áo đen đó có dáng gầy mảnh khảnh, khuôn mặt gầy gò, tóc mai điểm bạc, toàn thân như hòa vào bóng đêm, rất dễ bị lãng quên. Chu Phỉ nhanh chóng đưa mắt quay trở lại đám đông, nàng cho rằng đó là người mà Lý Thịnh nhìn chằm chằm. Lần này, nam tử áo đen ngẩng đầu nhìn hán tử say đối diện, hán tử ban nãy còn loạng choạng dường như trong nháy mắt liền tỉnh ngủ, tiểu khúc im bặt. Lát sau, ông ta đứng dậy không được tự nhiên, lảo đảo băng qua đám đông, hốt hoảng rời đi, vả lại đi xa rồi còn sợ hãi cứ quay đầu nhìn quanh. Chu Phỉ hơi buồn bực, thấy nam tử áo đen kia tư thế ngồi đoan chính, mặt để râu, ánh mắt hòa nhã, không hề hung thần ác sát. Chu Phỉ nhìn chằm chằm ông ta chốc lát lại thấy hơi quen quen, nàng cố nhớ lại hồi lâu, giật mình. Vì nàng nhận ra ông ta chính là người năm xưa truyền “Đạo đức kinh” và Phù Du trận cho nàng ở ngoài thành Nhạc Dương – đạo trưởng Xung Tiêu Tử! Chu Phỉ nghĩ: “Ông ấy hoàn tục sao?” Xung Tiêu Tử và nàng tuy bèo nước gặp nhau nhưng đã gián tiếp cứu mạng nàng, khiến Chu Phỉ tốt xấu gì cũng không bị Đoàn Cửu Nương chơi chết, lần này run rủi được gặp, về tình về lý, nàng đều nên bước qua chào, bèn xuyên qua đám đông huyên náo, định đi về phía Xung Tiêu Tử. Không ngờ nàng vừa mới cử động, Xung Tiêu Tử áo đen tựa như cảm giác được, đột nhiên nhìn sang, ánh mắt bắn về phía Chu Phỉ như điện xẹt, chưa đợi nàng chào từ xa thì Xung Tiêu Tử chợt dời mắt, đứng dậy như trốn nợ, lách vào đám đông. Chu Phỉ bỗng dưng bị ghét, vô cùng khó hiểu, định đuổi theo. Nhưng dường như những tên ăn mày và lưu manh cả vùng đều tới ăn chực, liên tục có người cản trở chắn đường nàng, lão đạo sĩ Xung Tiêu Tử kia lại như cá chạch trơn, chớp mắt liền sắp hòa vào biển người. Chu Phỉ: – Tiền bối! Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng huyên náo. Một đám nô bộc bưng đào mừng thọ từ trong viện đưa ra, vừa hay chắn giữa Chu Phỉ và Xung Tiêu Tử, đợi họ qua rồi, Xung Tiêu Tử đã không còn bóng dáng. Sênh tiêu cổ nhạc trong viện nổi lên, gia chủ mời ban nhạc đến, giọng nữ tử trong trẻo từ trong viện truyền ra. Chu Phỉ chống Toái Già, quay đầu lại phát hiện Lý Thịnh đã không thấy đâu nữa, nàng không khỏi cau mày, nghĩ thầm: “Ông ấy nhận ra mình sao? Nhưng ông ấy trốn mình làm gì?” Lúc này, Ngô Sở Sở cố chen đến bên cạnh, vỗ vai, nói lớn vào tai Chu Phỉ: – Sao cô chạy tới đây? Nàng ấy ôm một chồng sách cũ, cẩn thận đưa tay che chở nó khỏi đám người chen chúc. Chu Phỉ vội đưa tay ôm giúp nàng ấy một nửa, hỏi: – Đây là gì? Ngô Sở Sở nói: – Liễu lão gia sai người đưa cho ta. Nói là hôm nay phủ loạn quá, không thể cùng ta trò chuyện tử tế một phen, vô cùng áy náy nên đưa những điều tâm đắc nhiều năm qua viết cho ta. Chu Phỉ: – … Sư phụ dạy đồ đệ còn chưa chắc có tâm như vậy đâu. Ngô Sở Sở nói: – Chúng ta đi như vậy có phải không tốt lắm không, thế nào cũng phải vào đích thân nói tiếng đa tạ chứ? Chu Phỉ cũng rất muốn biết vị quái thai Liễu lão gia này trông thế nào nên không dị nghị gì, hai người cẩn thận đi vào nội viện. Trong viện, bàn ghế đầy ăm ắp, ngay cả trên tường cũng có người ngồi, ở giữa đặt một cái sân khấu cao, trên sân khấu là vài cô nương xinh đẹp đàn hát, rất náo nhiệt. Hai người vừa mới tìm một góc dừng chân, các nữ tử trên sân khấu đồng loạt vung tay áo, chỉnh tề lui khỏi sân khấu như mây. Tiếng chiêng trong viện kêu “cheng” một tiếng, tiếng huyên náo nhất thời yên tĩnh. Một người trung niên vui vẻ ở giữa đứng dậy, hẳn là chủ nhân Liễu lão gia nơi này, ông cao chưa tới năm thước, hơi béo tròn, đạp ông một cú là có thể lăn đi hai dặm, cười lên thấy răng không thấy mắt. Liễu lão gia đứng dậy, không vội lên tiếng, đầu tiên là làm bộ làm tịch nhìn quanh bốn phía, tìm một dãy bậc thang, nhấc đôi chân ngắn trèo lên trên mấy bậc, sau đó dùng tay làm mái che nhìn quanh, thấy mình có vẻ cao hơn những người khác đứng thì mới gật đầu hài lòng, chắp tay trong tiếng cười vang của mọi người: – Chê cười, chê cười rồi. Ông lấy chiều cao của mình ra đùa rồi vui vẻ chỉnh lại vạt áo, cao giọng: – Hôm nay mừng thọ mẫu thân ta 84 tuổi, có câu “73, 84, không ai gọi, tự mình đi” (1)… (1) Câu đúng là “73, 84, Diêm Vương không gọi, tự mình đi”, Khổng Tử thọ 73 tuổi, Mạnh Tử thọ 84 tuổi. Người xưa lấy tuổi của hai người này làm mốc, cho rằng sống đủ đến tuổi của họ là hài lòng. Thời xưa sống đến tuổi này là rất thọ rồi. Mọi người lại cười, lão phu nhân gầy nhom bên cạnh sân khấu đứng dậy, tinh thần quắc thước cầm quạt trong tay ném ông: – Thằng khốn, mày trù ai đó? Liễu lão gia ôm đầu né tránh cái quạt của mẹ, ông đầu to tay ngắn, trông vô cùng buồn cười, ông cười đùa: – Mẹ à, mẹ để con nói xong đã. Con không tin cái lời vớ vẩn đó nên nay mới mời hết mọi người tới, tổ chức lớn cho náo nhiệt sôi nổi, mấy hố vũng (2) gì đó đều đạp bằng hết! Chư vị hôm nay chịu đến là chịu thưởng cho Liễu mỗ thể diện, ta đều cảm kích, mọi người nhất định phải ăn ngon uống đủ, ăn nhiều thêm miếng thịt, tiện thể tráng dương cho lão phu nhân … (2) Hố vũng: ám chỉ khó khăn trắc trở. Gần đó có người uống rượu cũng phun ra, mọi người cười phá lên ha hả, lão phu nhân 84 tuổi nghe những lời xàm xí này thì tức giận, một tay cầm gậy, chỉ huy hai tiểu nha đầu dìu đỡ, run run muốn đích thân tiến lên kéo Liễu lão gia xuống sân khấu. Liễu lão gia vừa chạy vắt giò lên cổ vừa kêu: – Mẹ! Mẹ! Nhi tử còn chưa lấy quà mừng ra cho mọi người xem mà, ai da… mẹ chừa con chút mặt mũi với. Các nhạc sư sau sân khấu cũng lém lỉnh, thấy cảnh này liền nổi chiêng trống lên, đệm nhạc thú vị sinh động cho quả cầu thịt Liễu lão gia chạy nhanh, xen với tiếng cười khẽ của cô nương hát khúc. Cô ấy chuẩn bị lên hát, tà váy như ẩn như hiện sau sân khấu, các hán tử nơi đầu tường duỗi cổ ra, chuẩn bị làm người khen hay đầu tiên. Đột nhiên, trong đám đông ồn ào như xảy ra chuyện gì, sự im lặng lan tràn nhanh chóng từ ngoài vào trong viện như dịch bệnh. Đám đông không hiểu sao cả, một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả đều yên tĩnh lại, nhạc sư gảy dây đàn “ting” một tiếng, sau đó bất giác nhận thấy không ổn, bèn nhấc tay đè lại dây đàn, tiếng dây và đàn run run va vào nhau phát ra tiếng chói tai, vô cùng rõ rệt trong bầu không khí yên tĩnh. Người bên trong ngửi được mùi căng thẳng, khó hiểu nhìn ra bên ngoài, thì thấy một gia nô của Liễu gia trang mặt tái mét chen mọi người chạy đến: – Lão… lão lão gia, bên… bên ngoài đến… Lời hắn chưa dứt thì phía sau chợt có người vô cùng khiếp sợ hỗn loạn cả lên. Mấy người đeo mặt nạ sắt như một bầy yêu ma quỷ quái bước đi, người phản ứng đầu tiên trốn hơi xa chúng, nhất thời, nơi chúng đi qua như thần long phân hải, đám đông chen chúc chia làm hai, nhường chỗ đất trống lớn cho đám khách không mời mà đến này, người người sợ hãi chen nhau, trơ mắt nhìn chúng nghênh ngang xông vào. Chu Phỉ nghe xung quanh có vài người nhỏ giọng nói ra ba chữ “Thiết diện ma”. Ngô Sở Sở kề tai nói nhỏ với nàng: – Hình như là người của vị Ân công tử kia. Ngón tay cái Chu Phỉ khẽ vuốt chuôi đao Toái Già, hừ nhẹ: – Âm hồn bất tán. Công tích vĩ đại mấy năm nay của Ân Bái, phàm là người có tai đều nghe thấy, có thể nói là tội ác tày trời, chỉ tính riêng chuyện ác, hắn ta lấy một địch bốn, vượt xa đám ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân ngày xưa. Ngô Sở Sở cau mày lo lắng: – Dọc đường đi ta có nghe nói gần đây hắn ta chợt bắt đầu hoạt động bên này, không ngờ là thật… hắn ta sẽ không gây bất lợi cho Liễu lão gia chứ? Haiz, Ân công tử sao lại trở nên như vậy nhỉ. Chu Phỉ không lên tiếng, ánh mắt quét qua đám đông yên tĩnh và hoang mang. Pháo hiệu của 48 trại, Lý Thịnh, Xung Tiêu Tử… nàng luôn cảm thấy tiệc mừng thọ hôm nay có gì đó không ổn. Các nhạc sư sau sân khấu dường như cũng hơi căng thẳng, ấn dây đàn phát ra vài tiếng rít. Lão phu nhân mừng thọ không biết bị dọa hay bị sao mà ban nãy còn dồi dào sức sống đuổi đánh nhi tử nhưng bây giờ sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy như sắp ngất ngay lập tức, phải có hai nha hoàn đỡ hai bên mới có thể đứng vững. Liễu lão gia ra dấu với bọn nha hoàn, bảo họ dìu lão phu nhân qua một bên, ông thu lại nụ cười, bước về trước nói với kẻ đeo mặt nạ dẫn đầu: – Người tới là khách, chư vị nếu đã đến thì mời lên ghế trên ngồi nhé? Người ở “ghế trên” hiển nhiên không mấy vui với đám hàng xóm này, nghe vậy thi nhau đứng dậy như lâm đại địch. Mấy người đeo mặt nạ không hề lên tiếng, nghiêm chỉnh bước về trước, đứng thành một hàng, xoay người đưa lưng về phía Liễu lão gia, hướng về cửa đồng loạt quỳ xuống, sau đó có vài người khiêng một chiếc kiệu gỗ vào, bên trên là một người đeo mặt nạ sắt đang ngồi, bàn tay trắng bệch đặt một bên, một con quái trùng yên tĩnh nằm trên mu bàn tay hắn ta, xúc tu cử động lên xuống. Hắn ta đã gầy đến mức thay đổi hình dáng, hai má dưới mặt nạ hõm vào, cằm càng lúc càng nhọn, chưa tới tuổi 30 mà hai nếp nhăn pháp lệnh đã nứt ra trên mặt, ép khóe môi hơi xanh đen xuống, thực không còn ra hình người. Chu Phỉ nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược, ngoại trừ người này đeo vỏ Sơn Xuyên kiếm bên hông thì nàng không nhìn ra chút xíu quen thuộc nào, nàng không kìm được hỏi Ngô Sở Sở: – Kẻ này thực là Ân Bái? Ngô Sở Sở hơi rùng mình, mu bàn tay nổi một lớp da gà. Kiệu hạ xuống đất nhưng Ân Bái chưa xuống. Một người đeo mặt nạ khiêng kiệu cho hắn ta cung kính bước lên vài bước, bò rạp xuống trước Ân Bái, lúc này Ân Bái mới từ từ đứng dậy, đạp lên lưng người nọ bước xuống. Chu Phỉ tinh mắt, thấy ống tay áo của người khiêng kiệu nằm rạp dưới đất làm thảm kia hơi lộ ra, trên cổ tay là hình xăm Huyền Vũ từng bị Lý Nghiên giễu là rùa. Đó là thuộc hạ cũ năm xưa của Đinh Khôi! – Náo nhiệt nhỉ. Ân Bái đạp lên thảm người sống, âm u mở miệng. Không biết có phải vì ngoại hình hắn ta quá khủng bố hay không, chiếc đàn phía sau sân khấu bị ai đó không cẩn thận đụng vào, ngân một tiếng “ting” dài, trong viện lúc này tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng đàn trở nên vô cùng cao vút, có thể dọa người. Tai Chu Phỉ hơi động đậy, ánh mắt chợt nhìn về phía sân khấu kịch, cảm thấy tiếng đàn ấy hơi quen tai. Sắc mặt Liễu lão gia căng thẳng, ông nói: – Xin hỏi các hạ có phải là “Thanh Huy chân nhân”? Khóe miệng người đeo mặt nạ khẽ nhếch, ngón tay thon dài hơi xanh tái nhẹ lướt qua con quái trùng, con quái trùng nhanh chóng động đậy xúc tu, phát ra tiếng kêu kỳ lạ. – Liễu đại hiệp nhận được thư rồi mà nhỉ? Ân Bái đeo mặt nạ sắt nói: – Sao, chưa chuẩn bị đồ xong à? Thịt mỡ trên mặt Liễu lão gia run rẩy: – Hôm nay là ngày mừng thọ gia mẫu, lại có nhiều bằng hữu ở đây, chân nhân có thể thư thả cho một ngày, cách hôm nhất định sẽ cung phụng đủ tiền bạc mà ngài muốn. Ân Bái cười, nói: – Tiệc mừng thọ? Vậy bọn ta có thể nói là đến sớm không bằng đến đúng lúc, thế nào cũng phải xin ly rượu uống… Ơ, đó là gì? Ánh mắt hắn ta quét tới hai gia nô của Liễu gia trang bên cạnh sân khấu kịch, trong tay họ đang nâng một cái rương nhỏ, Ân Bái vừa quét mắt qua, hai gia nô lập tức như ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, sợ đến mức chân run lẩy bẩy, gần như không thể đứng vững. Liễu lão gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, giọng cố đè nén nói: – Là quà mừng thọ của Liễu mỗ chúc thọ gia mẫu. Ân Bái ồ lên, hỏi: – Quà gì thế? Một ông lão dáng dấp như quản gia đứng cạnh khom eo đến mức gần như đụng đầu xuống đất, cẩn thận nói: – Chính là… một vật… vật cổ, tương truyền là bảo châu ngậm trong miệng Long Vương, ngậm vào miệng sẽ tránh được bách độc… – Ồ. Ân Bái gật đầu, sờ quái trùng trong tay như không hề để ý: – Tị Độc châu cũng xem như là vật quý hiếm, kể ra thì lúc nhỏ ta từng thấy trưởng bối trong nhà thu được một viên, sau đó gia đạo sa sút, không biết nó đã lưu lạc phương nào. Bây giờ nhớ lại, đồ chưa chắc quý, chỉ là tưởng niệm mà thôi. Lấy qua cho ta mở mang kiến thức nào. Chu Phỉ nghe ra được, viên Tị Độc châu này nói không chừng là đồ của Ân gia, sau đó không biết cơ duyên run rủi thế nào lại rơi vào tay Liễu lão gia, Ân Bái chính là tới vì nó. Nàng nhất thời hơi cảm khái. Đến bây giờ Ân Bái vẫn nghĩ đến việc đi khắp nơi thu thập những vật cũ của Ân gia, vậy mà lại biến bản thân – huyết mạch duy nhất của Ân gia thành ra thế này.