Chương 54 Khi tới Sở phủ Diêu Kế Tông liền bị ngăn lại ở trước cửa. Khi trước Lão Bá gác cổng thấy hắn đều cười híp mắt lại, giờ thì mặt không biểu tình nói. - Diêu công tử, tiểu thư có nói, nhà này chó mèo có thể vào, riêng ngươi không được. - Lão bá, tiểu thư nhà người đang giận dỗi. - Có đúng hay không ta không quản, dù sao nàng đã phân phó, ta cứ như vậy mà làm theo. Sau nửa ngày Diêu Kế Tông sống chết bám lấy Lão Bá cầu xin mở cửa cho vào, nhưng vẫn không thành. Hắn giống như một đảng viên trung kiên bất khuất, còn lão bá dù thế nào cũng không nhượng bộ. Không chút khách khí đẩy Diêu Kế Tông ra mấy trượng xa, sau đó đóng cửa lại làm cạch một tiếng. Không có cách nào vào bên trong, Diêu Kế Tông chỉ còn cách đứng ở bên ngoài cửa chờ, chờ Sở Thiên Diêu hay Sở phu nhân đi ra. Đợi tới trưa, bên trong Sở phủ không có người nào ra ngoài. Diêu Kế Tông cảm thấy mệt mỏi liền ngồi ngay xuống bậc cửa. Cuối cùng Diêu Kế Tông nhìn thấy Sở Thiên Tiêu cỡi ngựa trở về, vội vàng tiến tới nghênh đón: - Tam ca, ngươi trở lại. - Diêu Kế Tông, làm sao mà ngươi ngồi ở ngoài này vậy? - Sở Thiên Tiêu xuống ngựa hỏi. - Đừng hỏi nữa, do ta không chú ý...Liền đắc tội với Thiên Diêu. Nàng phát giận không cho ta vào cửa, Tam ca người đi khuyên nhủ cái. Dù là người hào phóng, nhưng Sở Thiên Tiêu là người tỉ mỉ, nghe Diêu Kế Tông nói vậy chưa vội đáp ứng ngay, trong lòng nghĩ một lát. Hắn biết tính khí muội muội của mình, Thiêu Diêu chưa bao giờ nổi tính đại tiểu thư phát giận cả. Nhất định là có chuyện bực mình mới đối với hắn như vậy, vì vậy nói: - Vậy ta... Đi vào trước xem một chút, rút cuộc tại sao muội đấy phát giận. Nếu muội đấy không đúng ta sẽ nói, nhưng nếu ngươi không phải... Sở Thiên Tiêu chỉ nói một nửa câu, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý, còn nâng tay sắn lấy ống tay áo, ý ở ngoài lời không cần nói cũng biết. Diêu Kế Tông không khỏi hít sâu một hơi, vị Tam cửu tương lai này của hắn xuất thân là Võ trạng nguyên a! Hắn làm sao mà đỡ được quả đấm này của hắn? Sở Thiên Tiêu dắt ngựa vào bên trong. Diêu Kế Tông thấp thỏm bất an đứng ở ngoài cửa đợi, hắn suy nghĩ một chút coi hay là trước tạm thời lánh nạn đã, chờ cho vị Tôn Bồ Tát này dùng cơm xong rồi đi Vũ Lâm Quân Doanh, sau đó mới trở lại để tránh cho da thịt chịu khổ. Nhưng vừa nghĩ như vậy, hắn cắn chặt răng dậm chân thật mạnh cái: Thôi thôi, cùng lắm bị đánh một trận. Mới như vậy đã bỏ chạy, người ta làm sao gả muội muội cho ngươi. Quả thật Diêu Kế Tông hạ quyết tâm này là chính xác. Sau khi Sở Thiên Tiêu vào bên trong, cũng không lập tức vào nhà ngay, mà thông qua khe cửa nhìn Diêu Kế Tông một lúc lâu. Thấy sắc mặt hắn do dự đứng trước cửa, một lúc lâu sau mới dẫm chân thật mạnh một cái, sau đó sắc mặt đổi thành kiên định ngồi xuống bậc thềm. Sở Thiên Tiêu không khỏi gật đầu thầm khen: Biết rõ mình không phải là đối thủ của Võ Trạng Nguyên, hắn lâm trận không có chạy trốn, thật là một trang hảo hán. Hai người náo loạn lần này cho dù là lỗi của hắn, cũng có thể tha thứ. Bữa trưa đã chuẩn bị xong, Sở phu nhân và Sở Thiên Diêu cùng ngồi chờ hắn. Khuôn mặt Sở Thiên Diêu không chút biểu tình nào cả, còn Sở phu nhân chỉ nở nụ cười khẽ, coi như không có chuyện gì xảy ra - Thiên Tiêu, trở về rồi thì mau ngồi xuống ăn cơm đi con. Sở Thiên Tiêu ngồi xuống liền nói: - Thiên Diêu, Diêu Kế Tông đang ở bên ngoài cửa nhà chúng ta đấy. Sở Thiên Diêu lắc đầu: - Để cho hắn đi yêu ai thì yêu. - Muội muội lại phát giận rồi, không nên vì bọn họ mà ầm ĩ vậy. - Nương, thường ngày người che chở cho Diêu Kế Tông lắm mà, sao lần này lại không giúp hắn? - Ta giúp hắn nhiều lần rồi, lần này chuyện quá lớn, ta đứng ngoài nhìn coi hắn xử lý chuyện này như nào. Vẻ mặt Sở phu nhân tràn ngập chờ đợi trò vui sắp diễn ra. - Rốt cuộc chuyện thế nào mà tự nhiên vỡ lỡ ra vậy? - Sở Thiên Tiêu không nhịn được mà hỏi. - Tam ca, huynh trông nom Vũ Lâm Quân của huynh cho tốt có được không, quản chuyện của muội làm gì? Nói lẫy một câu, Sở Thiên Diêu khua loạn đôi đũa trong tay khiến chiếc bát kêu loong coong. Sở phu nhân không nhịn được cười nói: - Thiên Diêu, bát đũa có tội tình gì chứ, con cẩn thận một chút có được hay không? - Nương, tâm tình muội muội không được tốt, những chiếc bát đôi đũa này có gì quan trọng. Cứ để muội muội đập hết bát đũa cho bõ tức, người cũng không nên trách muội muội một câu nha! Những lời này của hắn nghe giống như thiên vị Sở Thiên Diêu, nhưng nàng buồn bực đứng dậy, giẫm chân nói: - Các người...Người ta tâm tình không tốt, còn lấy người ta ra làm trò cười. Ta không ăn! Nàng xoay người chạy ra khỏi phòng, thật đúng là một tiểu nữ nhi làm nũng. Sở phu nhân cùng Sở Thiên Tiêu không khỏi nhìn nhau mà cười một tiếng, đồng thời cùng nói một câu: - Nàng càng ngày càng giống nữ nhi. Cửa lớn mở ra một lần nữa, ra ngoài là Sở Thiên Tiêu. Sau khi do dự một chút, Diêu Kế Tông vẫn tiến tới nghênh đón: - Tam ca, người lại đi làm? - Hả? - Sở Thiên Tiêu nghe không hiểu. Diêu Kế Tông vội sửa lại lời nói: - Tam ca, người tới Vũ Lâm Quân Doanh đảm nhận chức khâm sai? - Đúng rồi! Ngươi với Thiên Diêu... Rốt cuộc là thế nào? Nói ngắn gọn, ta phải đi ngay bây giờ. Vì vậy Diêu Kế Tông tránh nặng tìm nhẹ nói, sau đó còn cường điệu: - Đệ tuyệt đối không có qua lại với nữ nhân khác, điều này hoàn toàn là hiểu lầm. Nếu nàng tới sớm nửa khắc* thì biết, khi đó còn hai người bạn còn chưa đi khỏi, khi đó có thể giải thích cho nàng hiểu. * 1 khắc = 15 phút - Nói như vậy, đều là hiểu lầm? - Hiểu lầm hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm - Diêu Kế Tông khẳng định. - Nếu là hiểu lầm, vậy ngươi cứ chờ đi. Đợi tới khi muội ta ra ngoài, như vậy ngươi có thể giải thích uội ấy rõ - Sở Thiên Diêu vừa nói còn vỗ bả vai của hắn, coi như khích lệ. Tất nhiên Diêu Kế Tông rất cảm kích: "Đa tạ Tam ca." Sở Thiên Tiêu đi, Diêu Kế Tông tiếp tục ngồi cửa đợi. Đã qua trưa, mặt trời nhô cao, ánh nắng chói chang, trong ngày hè nóng nực này quả thật là hình phạt. Trước cửa Diêu phủ, không có một bóng người. Diêu Kế Tông ngồi yên ở bậc thềm, cái nóng từ mặt đất phả lên có cảm giác ngồi trên đống lửa vậy. Hắn có cảm giác đầu của mình như sắp bốc cháy. Vì vậy đứng lên đi sang phía đối diện Diêu phủ, nơi đó có bụi cây ngô đồng, có chút bóng mát có thể trú trong đó. Mặc dù có bóng cây, nhưng cái nắng nóng vẫn như cũ. Ở giữa trưa mùa hè đường phố yên tĩnh và nóng như ở sa mạc, ở Sùng nhân phường không có một cơn gió thổi qua, ngay cả tiếng ve kêu cũng không có. Cái nóng oi ả làm cho người ta khó thở, Diêu Kế Tông ôm gối ngồi gọn trong bóng mát, ngẩng đầu lên nhìn là bầu trời nắng chói chang, cúi đầu nhìn xuống là hơi nóng phả lên như lò lửa. Không khỏi thở dài nói: - Trời nóng như lò than hồng thế này, không khéo ta bị nung chảy ra mất. Hắn ngồi đợi tới tận hai canh giờ, mặt trời vẫn còn nắng chói chang dù đã ngả về đằng tây. Cánh cửa Sở phủ vẫn còn đóng chặt, không khỏi mắng câu: - KAO, ta đã chờ lâu như thế, sao không chịu mở cửa cho ta vào nha! Không còn người để mà trách, hắn ngẩn đầu trách ông trời: - Ngươi. . . . . . Ông trời già, ta nói với ngươi. Xin ngươi hãy mưa xuống một lát cho bớt nóng có được hay không? Nếu không, làm sao chứng minh cho sự kiên định cùng quyết tâm chờ đợi của ta. Ngươi xem, trong kịch truyền hình nam nữ nhân vật chính cầu mưa đều có mưa, còn có tuyết nữa. Không có tuyết thì cũng phải mưa mới hợp chứ! Ta nhớ có một nam nhân vật ở trong mưa tuyết nửa ngày, sau đó mới cảm động được nữ chính mà được vào nhà. Khó trách ta đợi lâu như vậy mà không có hiệu quả, đều là ngươi không chịu phối hợp cho tốt. Ông trời bị hắn giảng dạy, dường như có chút băn khoăn. Lập tức xuất hiện những tiếng loạt xoạt, hàng ngàn hạt mưa trắng xóa xuất hiện ở giữa bầu trời chói chang. Bầu trời trong xanh tự nhiên xuất hiện những hạt mưa, Diêu Kế Tông tự nghĩ mình có bản lĩnh hô mưa gọi gió. Nhưng mưa chưa được hai phút liền ngừng lại, những giọt nước mưa chưa kịp ướt mặt đất đã bay hơi trong chớp mắt. Đây là hiện tượng mưa bóng mây độc đáo trong mùa hè. Diêu Kế Tông tức đến giậm chân, chỉ tay lên trời kêu to: - Ngươi có ý gì nha? Rơi xuống được có mấy hạt mưa, đây có phải cố ý trêu đùa hủy hoại chuyện của ta có phải hay không? Còn bên trong cánh cửa, mỗi một canh giờ lão bá đều chạy vào nhà báo một tiếng: - Tứ tiểu thư, Diêu công tử vẫn còn bên ngoài cửa chờ. Sở Thiên Diêu không quan tâm nói: - Mặc kệ hắn. Tuy nói thế, nhưng nàng có chút mềm lòng rồi. Nhìn mặt trời nắng chói chang, mà hắn vẫn đầu trần ở bên ngoài, nếu trúng nắng độc như vậy không tốt chút nào? Nhưng mỗi khi mềm lòng đi ra, trong lòng nàng lại nghĩ tới câu "Lý Sướng là người yêu trong mộng của ta." Lập tức quay trở về, nghiến răng oán: Nếu nàng là người yêu trong mộng của ngươi, ngươi khổ sở ở đây đợi ta làm gì? Ngươi đi tìm nàng mới tốt hơn. Cứ như vậy, mỗi khi nàng mềm lòng lại kiên định bởi câu nói đó. Sở Thiên Diêu ở trong khuê phòng đứng ngồi không yên, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, nàng nhào ra cửa sổ nhìn, thấy vậy không khỏi giậm chân không ngừng. Diêu Kế Tông ở bên ngoài trời nắng chói chang hơn nửa ngày, mắc mưa thế này mong rằng đừng có bị bệnh. Nàng vừa nghĩ như thế, Sở phu nhân ở bên ngoài cửa thở dài nói: - Ai da! Diêu Kế Tông đày nắng nửa ngày, bị trận mưa này, không khéo bị cảm đây. Vừa nghe mẫu thân nói như thế, trong lòng Sở Thiên Diêu càng gấp hơn. Lập tức mở cửa phòng chạy ra cửa lớn. Nhưng vừa chạy ra ngoài, mưa lại ngừng. Mưa bóng mây chợt tới chợt ngừng, Sở Thiên Diêu cũng dừng bước. Nàng nghĩ nghĩ một lát, lại quay trở về. Sở phu nhân đi theo nàng, chỉ biết cười, nói: - Ai! Ông trời —— thật là không chịu hợp tác nha. Lời nói của mẫu thân có mười phần hàm ý, Sở Thiên Diêu làm như không nghe thấy, chỉ nâng chén trà lên mà uống. Còn Diêu Kế Tông tức đến nỗi giậm chân phê bình ông trời thật lâu, cuối cùng không còn chút sức nào nữa. Ngày hôm nay ở trong tửu lâu cùng với Mai Lan, hắn mới gắp mấy đũa thức ăn, uống mấy chén rượu, ngoài đó ra cơm nước hắn chưa kịp ăn. Phơi nắng nửa ngày dưới cái nắng chói chang này, hắn có cảm giác mình là khúc gỗ phơi quần áo. Vẫn còn tiếp tục phải chờ sao? Nghĩ nghĩ trong chốc lát, hắn liền xoay người rời khỏi Sở phủ, thẳng bước đi không quay đầu lại. Một lần nữa lão bá lại chạy vào báo tin mà Sở Thiên Diêu không thích nghe nhất. - Tứ tiểu thư, Diêu công tử đã đi rồi. - Cái gì, hắn đã rời đi? Sở phu nhân không ngờ tới, cái đứa nhỏ này...Cố gắng trong nửa ngày khi sắp thành mà sao lại quay đầu bỏ đi như vậy. Chén trà trong tay bỗng nhiên nặng trĩu mà đặt xuống bàn, sắc mặt Sở Thiên Diêu trở lên u ám. - Đi thì cứ đi đi, lần này đi đừng có tới nữa. Mọi chuyện cũng chấm dứt từ đây. Nhìn nữ nhi nổi giận đùng đùng mà trở về phòng, trên mặt Sở phu nhân vẫn còn nụ cười như cũ. Thằng nhóc Diêu Kế Tông này, chẳng lẽ đã nhìn lầm hắn? Mới có chút gian khổ như thế mà đã bỏ đi rồi, vậy sao mà qua được cửa ải của Sở tướng quân đây? Ai! Nhịn không được nàng thở dài lắc đầu cái... Đi khỏi Sùng Nhân Phường, Diêu Kế Tông tìm một tửu quán gần đấy mà ngồi xuống. Gọi ra một bàn thức ăn mà ăn uống thả cửa. Sau khi ăn uống no say, hắn cất giọng hô: - Tiểu Nhị, tới đây Tiểu Nhị nhanh chóng chạy ra hỏi: - Khách quan, có gì sai bảo? - Trong quán của các ngươi có cái thang không? - Cái thang? Dạ có, khách quan muốn cái thang làm gì vậy? - Có thì khiêng ra đây cho ta, bao nhiêu tiền ta cũng mua. Lần đầu tiên Tiểu Nhị gặp khách ăn cơm xong còn muốn mua cái thang, nhất thời nghi ngờ Diêu Kế Tông có ý đồ xấu. Nhưng nhìn quần áo trên người, cộng với khí chất tỏa ra của hắn. Tự nhiên cảm thấy mình trở lên mê muội. Vì vậy cười làm lành nói: - Khách quan, ngài đợi một chút a. Tiểu nhị nhanh chóng chạy vào báo với chưởng quỹ một câu. Chưởng quỹ nhanh chóng chạy tới cười nói: - Khách quan, ngài muốn mua cái thang? - Khi nghe tiểu nhị nói xong, hắn cảm thấy buồn bực, liền chạy tới đây xác nhận. Diêu Kế Tông lôi ra một thỏi bạc. - Bớt nói nhảm đi, mau sai người mang cái thang ra đây, chỗ bạc này thuộc về ngươi. Thỏi bạc này mua trăm cái thang cũng thừa. Hai mắt chưởng quỹ sáng ngời, mừng rỡ thu bạc vào ta, rồi quay ra chỉ huy đám tiểu nhị: - Mau mau mau, mang cho khách quan này cái thang. Khi mang cái thang ra khỏi tửu quán, Diêu Kế Tông rêu rao đi khắp các đoạn đường trong thành Trường An. Hắn là một công tử, để vác được cái thang ở trên vai quả là cực khổ. Người qua đường thấy vậy trố mắt nhìn lại, còn một số người rảnh rỗi đi theo coi hắn vác cái thang này đi đâu. Trên đường đi Diêu Kế Tông còn gặp một gánh hát rong, người đánh trống, người thổi sáo, người gảy tì bà... đang hòa tấu một bản nhạc hết sức cảm động. Người coi kín đường. Diêu Kế Tông dừng lại nghe một lát, liền móc ra một thỏi bạc nói: - Người đang đánh trống kia, đi theo tại hạ một chuyến có được hay không? Những người hát rong ngoài đường này, thường chỉ nhận được mấy trăm văn tiền, còn bạc vụn chưa thấy bao giờ. Đột nhiên có một vị công tử đưa ra cả thỏi bạc, có cái gì mà không làm chứ? Cũng không để ý tới hỏi người đầu lĩnh, liền nhận ngay thỏi bạc, cười hi ha nói: - Công tử gia, thỏi bạc này của người ngoài mướn ta, còn có thể mướn cả nhóm chúng ta. - Ta chỉ muốn thuê người đánh trống, nhưng mọi người đi cùng cũng được. Đi thôi. Diêu Kế Tông khiêng cái thang đi trước, đám nghệ sĩ theo sau. Người đánh trống ở bên cạnh được hắn giao phó gì đó mà gật đầu liên tục. Người rảnh rỗi theo phía sau càng nhiều, người mới không biết hỏi người cũ. - Mọi người cùng đi đâu vậy? - Không biết đi đâu, dù sao cứ đi theo vị công tử phía trước là được. Người dân đại Đường cũng đều thích coi náo nhiệt, nơi nào có chuyện ầm ĩ họ đều đi tới. Vì vậy, đoàn người đi theo Diêu Kế Tông càng ngày càng nhiều, có người đã nhận ra Diêu Kế Tông là cao nhân bơi lội ở sông Khúc Giang trong tiết Đoan Ngọ. Danh tiếng thật lớn nha! Dẫn tới người theo phía sau càng ngày càng đông, mọi người đều coi hắn muốn diễn tiếp trò gì. Đám người từ bốn phương tám hướng dồn về như những cơn sóng đi theo phía sau Diêu Kế Tông đi tới Sùng Nhân Phường. Diêu Kế Tông dừng lại ở trước cửa Sở phủ. Quần chúng theo phía sau hắn lập tức tạo thành hình chiếc quạt, coi xem hắn muốn làm cái gì? Diêu Kế Tông mang cái thang dựa vào bức tường cạnh cửa lớn, so với bức tường cái thang này thấp hơn một trượng. Đành chấp nhận. Trong đám đông có người bàn luận: - Ơ, ban ngày ban mặt mà vị công tử này tính toán muốn trèo tường vào nhà người khác trộm đồ sao? Người khác một lời phủ nhận: - Ở trước mặt chúng ta hắn có thể trèo tường mà vào sao? Sẽ không. - Vậy, mọi người giải thích tại sao hắn dựa thang vào tường thế kia? Vấn đề này không ai trả lời được, quần chúng thời Đường đang đầy bụng suy nghĩ, còn Diêu Kế Tông sau khi dựa thang vào tường xong, liền quay đầu lại, hướng tới đám người đang ồn ào tranh luận mà giơ tay lên, giống như người chỉ huy dàn nhạc. Mọi tiếng bàn luận đều dừng lại, mọi người đều chú ý coi hắn muốn nói gì. ��n �gn�(V{0�{ do ngươi không phải! Ngươi thật ngu xuẩn, ngươi không hiểu được tâm tư của cô gái. Vốn đã khó chịu khi thấy ngươi với Mai Lan gì đó lôi lôi kéo kéo, ngươi còn nhắc tới chuyện của Lý Sướng, nàng càng thêm buồn bực. Nàng đã coi ngươi là tình yêu mới, ngươi lại lại vui mừng phải ôm trái ấp vậy được sao?   - Ta không phải như vậy... - Đương nhiên là ta biết, nhưng ngươi như vậy khiến người ta hiểu lầm nha! Ban đầu ta không nói tới, ngươi cũng phải chú ý tới tình ngay lý gian chứ. Ngươi không không nhìn ra Mai Lan cô nương đối với ngươi có ý đồ sao? Ngươi lại cùng nàng ăn cơm, như vậy không phải tạo cơ hội cho nàng sao? Thành thật mà nói, ta rất hoài nghi, liệu chén rượu kia có phải do nàng cố ý làm đổ hay không? Quả nhiên Nguyễn Nhược Nhược có thể nhìn thấu. Được nàng nhắc nhở một câu, Diêu Kế Tông nghĩ lại rất có thể như vậy. Khi đó mình không cần Mai Lan cô nương lau nữa, thì làm thế nào nàng cũng không chịu buông tay. Lại nghĩ tới, khi thấy Bộ Bình Xuyên với Lý Sướng ở cùng một chỗ, không phải trong lòng đầy chua xót sao? Đổi lại, Sở Thiên Diêu thấy mình với Mai Lan ở cùng một chỗ, lại còn lôi lôi kéo kéo nữa chứ, nàng không phát tác mới lạ. Con người khi nóng nảy, mười chuyện thì đến tám chuyện sẽ hỏng. Không phải chuyện tình cảm của nhiều người đổ vỡ chỉ vì chấp nhặt chuyện cũ sao? Nàng đã không nói tới, mình lại còn lôi chuyện cũ của nàng với Bộ Bình Xuyên nói ra, như vậy chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao? - Chuyện Lý Sướng với Bộ Bình Xuyên đã được giải quyết, giờ lại nổi lên chuyện của hai người các ngươi. Thật sự không đáng để ta nhọc công. Diêu Kế Tông, ta phải tĩnh tâm an thai, ngươi để ta yên ổn chút đi. - Ta cũng không muốn như vậy a! Ngươi biết hiện tại ta thảm lắm không, vì nàng mà mọi người xa lánh ta. Mẫu thân còn muốn trói ta bằng cành mận gai đưa tới Sở phủ nhận tội, khó khăn lắm mới thoát được, giờ có nhà không thể về. Diêu Kế Tông nhăn mặt kêu khổ. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được mà cười thành tiếng lớn. - Thay vì bị mẹ ngươi trói đi nhận tội, không bằng chính ngươi tới chịu tội với Thiên Diêu. Mau đi đi, không lên chần chờ, có chuyện hiểu lầm gì nói ra hết, thành khẩn sẽ được tha thứ. Ngươi đừng để chuyện giống như chuyện tình cảm của Quỳnh Dao, khổ sở mười tám năm mới rõ ràng chân tướng. Đến khi đó nam nữ nhân vật chính chỉ có thể cảm khái "thanh sơn y cựu tại, kỉ độ tịch dương hồng" (1) mà ôm hận suốt đời. Nàng nói những câu vàng ngọc thế này. Diêu Kế Tông thông suốt, lập tức đứng dậy: - Đúng đó, ta phải đi tới chịu tội với Thiên Diêu. - Mọi chuyện phải kiên nhẫn, có nói gì đều phải nghe. Nhắc ngươi một câu, nữ hài tử đều thích nghe lời bùi tai. Nguyễn Nhược Nhược bày cách cho hắn. _________________________________ (1) 青山依旧在, 几度夕阳红: Núi xanh còn như cũ, mặt trời đã xế chiều Tham khảo " Non xanh nguyên vẻ cũ. Mấy độ bóng tà hồng" trong bài từ theo điệu Lâm Giang Tiên thuộc đoạn thứ 3 của Thuyết Tần Hán khai trường từ trong Nhị thập nhất sử đàn từ (cũng chính là bài từ mở đầu Tam Quốc Diễn Nghĩa) của tác giả Dương Thuận (bản dịch: Phan Kế Bính) Nguyên văn bởi ♥ߣµ€♥;1****107: Núi xanh vẫn còn đó, mà mặt trời đã ngả bóng vài lần. Ý nói một thứ vẫn còn y nguyên, trong khi những thứ khác thay đổi. Khá gần nghĩa với cụm cảnh còn người mất, nhưng câu này rộng hơn