Chương 23 Diêu Kế Tông đi theo Lý Sướng qua khắp các lẻo  đường trong thành Trường An. Lý Sướng đi qua mọi lơi mà tìm kiếm Bộ  Bình Xuyên, nhưng là làm sao tìm được bóng dáng quen thuộc của hắn kia chứ. Nàng rốt cục cũng mệt, hai chân mỏi nhừ, cơ hồ lết không ra bước. Diêu Kế Tông một mực theo sau nàng không rời nửa bước, so với nàng còn muốn mệt hơn, hắn cửu tử  nhất sinh từ vách núi cao bò lên. Vốn thể  lực giảm nhiều, huống chi còn có một thân đau nhức nha. Hắn rất muốn tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngã xuống ngủ một giấc khôi phục lại tinh thần. - Lý Sướng, nếu không nghỉ ngơi một chút lại  đi đi. Nhìn thấy bộ dáng nàng đi không nổi, hắn đuổi theo đề nghị nói. Quả thật nàng mệt mỏi, không có cự tuyệt, liền cùng với hắn vào một quán trà gần đấy ngồi xuống. Tiểu nhị liền mang trà ra cho hai người, nàng bưng lên một chén ở bên miệng tao nhã uống, hắn một bên thổi khí một bên không ngừng uống, chén trà rất nhanh liền rơi xuống bụng. Hắn đi theo nàng lâu như vậy, thật sự rất khát. Hắn uống trà giống thực giống như trâu uống nước, nàng nhìn hắn yếu ớt nói: - Diêu Kế Tông, ngươi tội gì đi theo ta? - Lý Sướng, nàng vì sao khổ sở phố  lớn ngõ nhỏ tìm Bộ Bình Xuyên? Diêu Kế Tông hỏi ngược lại. - Ta... Không có cách nào. Thanh âm Lý Sướng giống như thì thầm nói, tâm tư hỗn loạn thở dài. - Không tìm được hắn, trong lòng ta không yên tâm. Tình yêu, giống một hồi kiếp số. Yêu thương một người, chính là kiếp số bắt đầu. Từ nay về  sau chính mình một lòng liền không thể khống chế, chịu hết thảy khống chế của người khác. Hỉ nộ ái bi, đều ở người khác khống chế, không phải không có đau khổ. Mà mỗi khi đau khổ thường thấu tận tâm can như muốn đoạt đi tính mạng chính mình. - Ta đây cũng không thể nhìn một nữ hài tử  ở trong thành Trường An đi loạn được. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? - Diêu Kế Tông, ngươi rất tốt với ta, ta hiểu  được. Chỉ là, ta hồi báo không được ngươi cái gì, ngươi như vậy làm ta khó xử. Lý Sướng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cúi  đầu nói. - Lý Sướng, không cần băn khoăn. Chúng ta vẫn là  bằng hữu thôi, đứng trên lập trường bằng hữu, ta cũng nên giúp ngươi. Hắn thản nhiên cười, nụ cười làm cho nàng thoải mái. Nàng chỉ nhìn thấy hắn tươi cười thản nhiên, không nhìn tới trong mắt hắn chợt lóe lên ảm đạm. Tất cả tình yêu, đều chỉ có  một kết quả. Diêu Kế Tông biết, hắn không phải là tình yêu của nàng. Nhưng hắn lại vì nàng mà  thu hoạch tình yêu cho nàng, chăm đất tưới nước bón phân. - Lý Sướng, nàng có biết vì  cái gì mà Bộ Bình Xuyên phải... Diêu Kế Tông nói chỉ nói nửa câu, nhưng nhìn về phía nàng ánh mắt mang nhiều nghi vấn. - Ta không biết, hắn không chịu nói. Lý Sướng nghi hoặc nhìn hắn. - Diêu Kế Tông, việc này... Ngươi là làm sao mà biết được? - Lúc ấy ta có mặt, nhận ra thân hình hắn. Bất quá nàng yên tâm, trừ Nhược Nhược, ta không nói với người khác. Nàng cũng là người đáng tin, ngươi nhìn vừa rồi nàng kéo Lý Mân đi, cũng hiểu được nàng là hướng về các ngươi. Tận lực tránh cho bọn họ nổi lên xung đột. - Thật sự là cám ơn các ngươi, nếu không vừa rồi, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Từ đáy lòng nàng nói. - Cảm tạ cái gì, mọi người là bằng hữu thôi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Lý Sướng, chuyện này ta nghĩ bằng mọi giá nàng hỏi ra nguyên nhân đi, nếu không không thể hóa giải đoạn thù hận này. Bộ Bình Xuyên thật sự cái gì cũng không chịu nói sao? Lý Sướng lắc đầu, buồn rầu nói. - Ta đoán trong lòng hắn có một chuyện cũ rất khổ, hắn thường thường vì thế rầu rĩ  không vui. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì, hắn lại không chịu nói. Từ nơi Lý Sướng hỏi không ra nguyên cớ  đến, Diêu Kế Tông đành tự mình suy nghĩ. Là  thù giết cha? Là mối hận đoạt vợ? Là nợ diệt môn?...... Suy nghĩ nửa ngày chuyện nào cũng có khả năng, lại người nào cũng không có khả năng. Lười suy nghĩ, tiếp tục tìm người trước rồi nói sau. Sở Thiên Diêu cùng Lăng Sương Sơ ở Vân Cẩm Phường chọn vật liệu may mặc, bồi đến nỗi tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất. - Thiên Diêu, ngươi lại xem cho ta mấy tấm gấm hoa, coi tấm nào hoa sắc đẹp mắt hơn vậy?- Lăng Sương Sơ  liền hướng tới Sở Thiên Diêu hỗ trợ làm tham mưu trưởng. - Đều không sai biệt lắm.- Sở Thiên Diêu tùy tiện nhìn sang, trả lời qua loa cho xong. - Cái gì mà đều không sai biệt lắm? Thiên Diêu, ngươi căn bản không thật sự xem nha. Lăng Sương Sơ hờn dỗi nói. - Cầu ngươi Lăng đại tiểu thư, ngươi chọn mấy cái hoa văn màu sắc đến nửa canh giờ rồi, này có mấy tấm hoa văn ngươi còn muốn ép buộc ta bao lâu? Mấy tấm đó đều không sai biệt lắm đâu, tùy tiện lấy một hai tấm là được. - Nàng thật sự hối hận đáp ứng bồi nàng ta đến mua vật liệu may mặc. Vốn lúc này nàng hẳn là đang cưỡi Tiểu Bạch Long ngao du hưởng thụ lạc thú chạy như bay rồi, khi Lăng Sương Sơ qua phủ đến kêu nàng cùng đi mua đồ, Sở phu nhân lòng tràn đầy nhiệt tình với cô con dâu chưa vào cửa, có cầu tất ứng, lập tức phái nàng đi theo. - Ngươi nha! Như thế nào mà không sai biệt lắm đâu? Này tuy rằng đều là hoa văn có khác, nhưng màu sắc, hoa sắc cùng bề mặt đều không giống nhau.- Lăng Sương Sơ nói xong, bỗng nhiên đè thấp âm thanh đối nàng nói: - Thiên Diêu, không bằng ngươi cũng mua hai khối đi, may mấy bộ váy mà mặc, ta còn chưa thấy qua ngươi mặc trang phục nữ nhi đâu. - Không cần.- Sở Thiên Diêu chém đinh chặt sắt cự tuyệt. Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lăng Sương Sơ một cái trên người nàng tầng tầng lớp lớp y phục váy dài chấm đất, nhịn không được nói: - Mặc thành ngươi như vậy, ta không có cách nào đi đường. Cũng là, trang phục Lăng Sương Sơ mặc là điển hình của cô gái quý tộc triều Đường. Tóc cài trâm hoa, váy dài lớp lớp. Váy dài mặc lên tận tới bộ ngực, làn váy rộng thùng thình thướt tha bay trên mặt đất. Váy dài giương lên, phiêu nhiên như cánh chim hạc. Này tập xiêm y mặc ở trên người đẹp đẽ quý giá tao nhã, mỗi động tác đều hút người. Nhưng Sở Thiên Diêu cũng không thích, mặc thành như vậy, nàng chẳng những không có cách nào đi đường, càng không có biện pháp ngồi ngựa, không có cách nào luyện kiếm...... Tóm lại không có cách nào làm những việc đó. - Thiên Diêu, ngươi sớm hay muộn sẽ mặc. Ngày nào  đó gả cho người ta, ngươi định giả tiểu tử  mặc nam trang mãi sao? Lên chậm rãi sửa đổi cho tốt  đã - Lăng Sương Sơ nửa giễu cợt pha trò nửa nói ra thật sự. - Sương Sơ, ngươi như thế nào lại cùng nương ta giống nhau, đều nói đến lời vô lý này vậy? - Sở Thiên Diêu cau mày nói. - Như thế nào chính là lời vô lý? Chẳng lẽ ngươi định cả đời giả tiểu tử, cũng không lập gia đình.- Lăng Sương Sơ nói xong, bỗng nhiên hé miệng cười, nói: - Sở bá mẫu vừa rồi có nói cho ta biết, vị Diêu công tử kia, thật sự là hảo nhân phẩm khó kiếm được nha.- Cuối cùng thế nào hai câu nói là học Sở phu nhân làn điệu nói, học được giống như đúc. - Ngươi...... Ngươi đừng ăn loạn cái gì đầu lưỡi nha!- Sở Thiên Diêu mặt liền hồng đến mang tai. Nhìn bộ dáng nàng quẫn bách như vậy, Lăng Sương Sơ nhịn không được cười ra thành tiếng. Liền sát vào bên tai nàng nói: - Thiên Diêu, ngươi còn có điểm thẹn thùng nữ nhi nha. Sở Thiên Diêu mặt liền đỏ bừng thêm, nửa lời cũng nói không được. Nửa ngày sau mới oán hận nhún chân. - Chính ngươi chọn đi, ta không đi cùng ngươi. Lăng Sương Sơ tay mắt lanh lẹ, liền giữ chặt nàng lại. - Thiên Diêu a, giận sao? Được được được, ta không nói. - Dừng một chút, lại nói: - Lại nói tiếp, ta thấy thật là có điểm kỳ quái. Không không không, không phải có điểm kỳ quái, mà là phi thường kỳ quái. Vì cái gì mà Diêu Kế Tông trở nên tốt như vậy. Tốt đó căn bản hắn không giống trước kia, Thiên Diêu ngươi có thấy kỳ quái hay không? - Ta cũng hiểu được... Hắn thật sự hoàn toàn không giống người ngươi từng đối ta nói qua cái  đăng đồ tử kia. Có thể hay không, là  ngươi nhận sai người?- Sở Thiên Diêu đối vấn  đề này cũng khó hiểu. - Ta như thế nào mà nhận sai? Hắn hóa thành tro ta cũng nhận được. Trừ phi...... Hắn có sinh đôi huynh đệ, kia còn có khả năng. Sinh đôi huynh đệ? Dường như không có nghe hắn nói qua. Sở Thiên Diêu suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ, đơn giản không hề nghĩ. Hắn trước kia như thế nào không tốt đều là chuyện tình trôi qua, trước kia đủ loại chuyện xấu. Hiện tại Diêu Kế Tông nhân phẩm đều tốt. Rốt cục, Lăng Sương Sơ nàng chuyên tâm chọn vật liệu may mặc. Một đống xấp hoa sắc màu khác nhau chất vào trong xe, Sở Thiên Diêu không còn chỗ nào ngồi. Đành phải gạt đống vải ra mà ngồi xuống, hai tay còn thay nàng ta mang một đôi xấp gấm hoa. Nàng liền giận dữ nói: - Sương Sơ, còn lần sau, ngươi không nên bảo ta cùng ngươi đi mua vật liệu may mặc. - Được, ta không gọi ngươi theo giúp ta đi ra mua vật liệu may mặc. Nhưng ta có thể gọi ngươi đi ra theo giúp ta mua son, mua tú tuyến, mua cái trâm cài đầu, mua...- Lăng Sương Sơ nói nói, phát hiện Sở Thiên Diêu căn bản không có dụng tâm nghe nàng nói chuyện, đôi mắt chỉ lo nhìn chằm chằm ngoài của sổ xe. - Thiên Diêu ngươi xem cái gì? Sở Thiên Diêu đột nhiên hoàn hồn, nói: -Sương Sơ, ta nhìn thấy một bằng hữu. Ta liền đi gặp hắn, ta sẽ không về cùng ngươi, chính ngươi trở về đi. Nói vừa xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy buông hai xấp vải. Đẩy cửa xe, cũng không làm cho xa phu dừng xe, liền phi thân nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Lập tức hướng tới địa phương không rõ chạy lại, Lăng Sương Sơ căn bản không kịp gọi nàng lại. Hơn nữa chỗ nàng vừa đi, mấy xấp vải dệt không có điểm dựa, liền đổ xuống thùng xe. Lăng Sương Sơ liền thu thập tàn cục, cũng không có biện pháp theo nàng, chỉ mặc nàng đi. Sở Thiên Diêu liền vào trong một tửu quán, lập tức hướng tới cái bàn gần cửa mà đi  đến. Trước bàn là một người đang ngồi cô đơn, quần áo dài màu lam như biển sâu. - Bộ Bình Xuyên.- Nàng vừa mừng vừa sợ gọi, nhã hiên từ biệt, giờ phút này liền gặp. Bộ Bình Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chập chờn như ánh đèn, giống như sắp tắt. Một hồi lâu mới chần chờ đáp: - Ngươi là...... Sở Thiên Diêu. Nàng thấy bộ dáng hắn như vậy không khỏi ngẩn ra.- Bộ Bình Xuyên, ngươi... Uống nhiều quá?- Trong lòng hơi có chút giật mình, tửu lượng của hắn nàng biết, có thể nói là ngàn chén không say. Nhưng hôm nay hắn say như vậy, ít nhất có năm sáu phần say, hắn uống bao nhiêu? Hắn cũng không trả lời, chỉ bưng vò rượu trên bàn lên, liền rót một chén, uống một hơi cạn sạch. Nàng ở đối diện hắn ngồi xuống, nghĩ kĩ  tình hình hắn, như có cái tâm sự gì nan giải, vì vậy mượn rượu giải sầu. Nàng không biết nguyên nhân, cũng không thể mạo muội khuyên bảo. Nghĩ nghĩ, rồi hướng tới phục vụ tiệm rượu nói: - Tiểu nhị, mang cho ta vò rượu.- Liền quay đầu đối hắn nói: - Một người uống rượu, không bằng hai người đối ẩm, ta cùng ngươi uống vài chén đi. Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cầm chén rượu trên bàn bưng lên uống. Rượu là bát to, hết một bát lại bát thứ hai. Nàng uống được mấy bát rượu, hai gò má có chút hồng vì rượu. Mà hắn, rượu tựa hồ không thể nhiễm hồng mặt hắn, hắn càng uống sắc mặt càng tái nhợt, trắng như băng cứng. Đôi mắt mông lung kỳ quái, làm cho người ta thấy không rõ. Cầm bát rượu trên tay cũng dần dần không xong, thần thái hoảng hốt như người mù sờ voi. - Bộ Bình Xuyên, đủ rồi, ngươi không nên uống nữa.- Nàng không thể không khuyên hắn, rượu uống quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể, nhưng là hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Một chén rượu lại đặt ở bên môi, đang muốn uống lại dừng lại. Hắn ánh mắt liền hướng tới ngoài cửa sổ xem, ánh mắt nàng liền nhìn theo. Cách đó không xa có tiểu nam hài năm sáu tuổi đang cười nói: - Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Theo đó là một giọng trẻ con véo von, ngã  tư đường ở một chỗ khác, một cô gái khoảng mười tuổi chạy tới. Trong tay cô gái giơ  một xâu mứt quả ghim thành, cười tủm tỉm đưa cho đứa bé. Nhìn tiểu nam hài tiếp nhận tại chỗ ăn ngấu nghiến, cô gái vội nói: - Ăn từ từ, kẻo nghẹn, đều là của đệ. - Tỷ tỷ cũng ăn đi. - Ngoan, tỷ tỷ không cần, đều cho đệ ăn. Đệ xem đệ xem, không phải đã nghẹn rồi sao? - Cô  gái vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng đứa bé, lại thay hắn phủi ngực, đừng nhìn là đứa bé, chiếu cố đệ đệ đúng là phương pháp của một người lớn. Tiểu nam hài một hơi cắn xâu mứt quả bị mắc nghẹn ở cổ họng liền như vậy mà  xuống bụng, khuôn mặt cười hồng như quả táo. - Tỷ tỷ thật tốt. - Tỷ bảo đệ ở nhà chờ tỷ mua kẹo hồ lô mang trở về, như thế nào mà đệ lại chạy ra đây? Cho dù là nóng vội đi nữa. Chúng ta mau về nhà thôi.- Cô gái liền nắm tay đệ đệ đi xa. Tầm mắt Bộ Bình Xuyên nhìn theo bóng dáng của bọn họ đi xa dần, cho đến khi hai bóng dáng kia biến mất ở góc đường, ánh mắt hắn vẫn không chịu thu lại. - Tỷ tỷ này, chiếu cố đến đệ đệ thật giống tiểu mẫu thân.- Sở Thiên Diêu thì  thầm nói, không nghĩ tới người vẫn rầu rĩ không nói lại mở miệng đáp: - Tỷ tỷ của ta...... Cũng từng như vậy chiếu cố ta.- Trong lời nói ẩn chứa ấm áp như nắng sớm ban mai. - Ngươi cũng có tỷ tỷ giống mẫu thân, nàng nhất định vừa ôn nhu lại xinh đẹp.- Hắn mở miệng nói chuyện, nàng tất nhiên là cầu còn không được cùng nói chuyện với với hắn. - Ngọc Môn quan ngoại, sa mạc ốc đảo bốn mươi chín Bộ Lạc, không có nữ tử nào so với nàng ôn nhu xinh đẹp cả.- Nói đến tỷ tỷ của mình, trên mặt Bộ Bình Xuyên nguyên bản biểu tình lạnh lùng, thanh âm cũng trở nên ấm áp. - Vậy tỷ tỷ ngươi hiện tại ở đâu? Có hay không cùng ngươi nhập quan?- Nàng không khỏi đối vị đệ nhất mỹ nhân sa mạc ốc đảo sinh tò mò, hy vọng có thể nhìn thấy. Vẻ mặt hắn trong nháy mắt đông lạnh thành băng, hắn trầm mặc như hóa đá, trầm trọng trầm mặc. Không khí giống như thành vô hình, ép tới Sở Thiên Diêu theo thân đến tâm đều nặng trịch. Trực giác nói cho nàng, nàng nói sai rồi, nhưng không biết nói sai ở chỗ nào. Lại không dám hỏi, sợ lại hỏi sai, chỉ có thể giống hắn trầm mặc không nói gì. Hắn không mở miệng nói một chữ, cái miệng của hắn như không thể mở ra khóa. Chính là càng không ngừng uống rượu. Điếm tiểu nhị liên tục mang rượu cho hắn, một vò lại một vò. Hắn một chén lại một chén rót đầy, một mình liền xử lý hết, đem chính mình chìm đắm trong rượu. Rượu uống như thác nước, đem trước ngực hắn tẩm ướt hết, Sở Thiên Diêu nhìn xem hết hồn. Rốt cục hắn không uống nữa, nằm bất động ở trên bàn, giống như là mê mệt ngủ. Mà nàng biết, đây là say. Sắc trời gần tối, Diêu Kế Tông theo Lý Sướng tìm một buổi chiều cũng không tìm được Bộ  Bình Xuyên. Hắn khuyên can mãi mới khuyên nàng trở về Tĩnh An Vương phủ, còn vỗ ngực cam đoan nói. - Lý Sướng ngươi yên tâm, ngày mai ta tiếp tục thay nàng tìm, ngày mai tìm không ra thì ngày kia tìm tiếp, ngày kia tìm không ra ngày kìa, tóm lại ta nhất định thayngươi đem hắn tìm trở về mới thôi. Tĩnh An Vương phủ cửa sau liền mở ra, Nguyễn Nhược Nhược đang canh giữ ở trước cửa.- Lý  Sướng, muội đã quay trở lại. Thụy vương phủ  đã cho người tới đón muội một lần rồi, ta chỉ  nói lưu muội ở chỗ này dùng bữa tối, lại đem bọn họ đuổi trở về. A, Diêu Kế Tông, tại sao là ngươi đi theo nàng? - Bộ Bình Xuyên chạy mất, ta cùng nàng đi chung quanh tìm hắn mà không thấy đâu.- Diêu Kế Tông đơn giản nói. Nguyễn Nhược Nhược nghe được ngẩn ra, nhưng nàng là  người thông minh, suy nghĩ một chút liền có thể suy đoán phát sinh cái gì. Vì thế cũng không nói nhiều, chính là chạy nhanh tới kéo Lý Sướng đang buồn rầu vào cửa. - Trước mặc kệ chuyện như vậy, muội trước theo ta vào nhà ăn lộ diện đã. Nếu không sự tình bị lộ muội về sau đừng nghĩ ra ngoài.- Liền quay đầu hướng Diêu Kế Tông nói: - Diêu Kế Tông, ngươi muốn hay không cũng theo chúng ta vào ăn cơm? - Không muốn không muốn, trong vương phủ các ngươi ăn cơm quy củ nhiều lắm.- Hắn lắc đầu liên tục từ chối. Hắn đã ở trong Tĩnh An vương phủ nếm qua một hồi cơm chiều, cực câu thúc không thoải mái. - Vương gia động một đũa mọi người liền  động chiếc chiếc đũa theo. Vương gia gắp một cái, mọi người đều theo sau gắp một cái. Ta chịu không nổi thói quen này, ngươi cư nhiên có thể thích nghi được? - Ta có cái gì mà không thể thích nghi, trước kia cùng lãnh đạo đi ăn cơm, còn không làm theo bọn họ động chiếc đũa thì liền  động đũa theo. Có một hồi cấp dưới chúng ta cùng đương chức cấp trên cùng nhau ăn cơm, khi đồ ăn bày trên bàn, hắn liền có điện thoại, nghe đến nửa giờ. Kết quả trong nửa giờ đồ ăn đều còn nguyên, không một người nào dám hạ chiếc đũa mà gắp, toàn bộ bụng đói kêu vang chờ hắn.- Nguyễn Nhược Nhược liền kể lại, đem dị thời không chuyện tình đều nói hết ra. Đột nhiên hoàn hồn, liền liếc mắt nhìn Lý Sướng một cái. Hoàn hảo, nàng ta đang lo lắng thật nhiều, không chú ý nghe nàng nói chuyện. - Tốt lắm, không cùng ngươi nhiều lời, chúng ta đi vào trước. Vì thế ba người liền từ biệt. Trước khi chia tay, Lý Sướng liền nhìn về phía Diêu Kế Tông. Hắn tự nhiên hiểu được suy tư trong lòng của nàng, vì thế lại một lần nữa hướng nàng vỗ trong ngực cam đoan. - Lý Sướng ngươi yên tâm, ta đáp ứng rồi thay ngươi mang Bộ Bình Xuyên tìm trở về, ta nhất định sẽ đem hắn tìm được giao cho nàng mới thôi. Rõ ràng chuyện không liên quan đến hắn, hắn lại chủ động mang vào thân. Lý Sướng đi theo Nguyễn Nhược Nhược về đến Lưu Tiên Cư, Lý Hơi vẻ mặt lo nắng ở trong đình chờ nàng, hắn tự nhiên cái gì cũng đều biết. Cũng không quanh co, trực tiếp nói cho nàng biết: - Lý Sướng, thất hoàng tử đã nhận ra Bộ  Bình Xyên. Thân hình Lý Sướng run lên, sắc mặt trắng bệch nói: - Thất hoàng tử nhận ra hắn? - Bộ Bình Xuyên vì cái gì muốn giết thất hoàng tử, muội biết không?- Lý Hơi hỏi vấn đề này, là mới vừa rồi bọn họ ba người cùng một chỗ đoán thật lâu cũng chưa đoán được. - Muội không biết, hắn không chịu nói.- Lý Sướng giọng nói liền bi thương hỏi: - Hơi ca, thất hoàng tử  có phải hay không sẽ...- Chậm chạp không dám hỏi hết, không dám đối mặt với đáp án đáng sợ như vậy. - Sẽ không, sẽ không.- Nguyễn Nhược Nhược an ủi nàng nói: - Ta thay muội van xin với Thất hoàng tử, nhìn sắc mặt của muội như vậy, tạm không truy cứu Bộ Bình Xuyên. Chỉ là ta nhìn tình hình vừa rồi ở ngoài cửa, Bộ Bình Xuyên dường như không chịu bỏ qua. Chỉ sợ hắn còn muốn tiếp tục ám sát? Lý Sướng run sợ một hồi, mới chậm rãi gật  đầu, dung nhan ảm đạm vài phần. Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi nhìn thấy liền giật mình chấn động không thôi. - Vì cái gì? Này rốt cuộc là vì cái gì nha? Lý Mân cùng hắn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Căn bản không biện pháp can ngăn hai người vậy! - Nguyễn Nhược Nhược thật sự không nghĩ ra. Không cho nàng thời gian để nghĩ thông suốt, Hạnh Nhi vội vã đến thúc giục nói: - Tiểu vương gia, tiểu vương phi, tiểu quận chúa, nhà  ăn đã chuẩn bị bữa tối xong, đang chờ các người. Ba người không thể không thu lại vẻ mặt sầu lo. Cùng đi về nhà ăn dùng bữa tối. *** - Thiên Diêu, người này là ai vậy? Sở Thiên Diêu buổi sáng ra cửa, mang về một Diêu Kế Tông toàn thân đầy thương tích. Buổi chiều đi ra, lại mang về một người say mèm. Vừa mới đưa một người ra ngoài, không biết ở đâu liền mang tiếp một người trở về. Sở phu nhân có điểm không thích ứng được. Bộ Bình Xuyên say, Sở Thiên Diêu đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc cho hắn ở tửu quán nằm được. Vì thế liền thuê xe ngựa đem hắn mang về nhà, thu xếp hắn ở trong phòng khách. Sở phu nhân đã tới hỏi, câu trả lời nàng đã chuẩn bị tốt liền đáp lại: - Hắn là Bộ Bình Xuyên, ở Ngọc Môn quan đến, là bạn cũ của cha cùng đại ca nhị ca. - Nga, hắn từ Ngọc Môn quan mà đến, quen biết cha ngươi cùng ca ngươi nha! Hắn đến kinh thành làm cái gì? Còn có, hắn như thế nào mà uống say như vậy?- Sở phu nhân hỏi. - Người ta đến du lịch thiên hạ, nhất thời uống nhiều mấy chén, cho nên say.- Sở Thiên Diêu ứng phó qua loa với mẫu thân.- Đúng rồi, nương, có canh gì tỉnh rượu không? Mang một chén cho hắn giải rượu. - Bảo vương tẩu chuẩn bị một chén nước rễ  sắn đi, tỉnh rượu không còn gì tốt hơn. - Nước rễ sắn? Con liền bảo vương tẩu đi nấu. - Sở Thiên Diêu liền hướng phòng bếp chạy tới, Sở nhân nhìn bộ dáng nàng như vậy không hiểu nổi, rồi như có sở ngộ. Liền quay đầu nhìn người nằm trên giường, tuy rằng hắn say rượu mê man khuôn mặt cực tái nhợt, nhìn mặt mày hình dáng, cũng hiểu ngay hắn tuấn lãng phi phàm. Chỉ là hắn mày vì sao gắt gao nhíu lại, dù là gió xuân ấm áp thổi vào cũng không giãn ra.