Sau lần giúp lão Khoai sọ làm toán, ta trở thành anh hùng toán học trong truyền thuyết của P.314. Cứ đến cuối tuần, khi thầy giáo giao bài tập, bọn hắn sẽ tìm ta mà nhờ tham mưu. Từ đầu cũng chỉ có Lão Khoai sọ và Ba Ba là nghe ta giảng, 6 đứa còn lại trong phòng thì “tham khảo” bài tập của 2 người đó mà sống sót qua các giờ toán. Có những khi bài tập nhiều, ta đều qua đêm ở P314 giúp bọn hắn, sau đó lại trưng ra bộ mặt tội nghiệp. Sau vài lần, các huynh đệ bên đó giúp ta đến quản lý KTX mà xin thêm 1 bộ bàn ghế riêng đặt ở P.314. Ta nghiễm nhiên có 2 phòng a. Thời gian này Triệu Nghị ở KTX nhiều hơn so với trước, ước chừng là bài tập càng nhiều thì ta và hắn càng nhiều duyên cớ. Hẵn vẫn đi hẹn hò nhưng dù gì cũng phải làm bài tập cho xong đã. Hắn học toán cơ bản thật sự không tốt nên học đến toán đại học rất khó khăn. Ta nghĩ hắn mười vạn lần không muốn, nhưng vẫn sẽ phải đến xin ta giúp đỡ.Một tháng sau khi ta thường xuyên lui tới P.314, hắn cầm sách giáo khoa tới chỗ ta bắt đầu hỏi bài. Ta tiếp nhận đề bài của hắn, sau vài giây ta bảo hắn: “Cái này dùng hàm số lượng giác là có thể giải được.” Ta viết ra giấy nháp bài giải cho hắn xem. “Hàm số lượng giác này ta không hiểu lắm” Hắn có chút ngại ngùng. “Trung học không phải đã học qua sao?” Ta kinh ngạc. “Đã quên.” Té ghế. Ngươi là như thế nào mới thi được vào đây a? Bất đắc dĩ. Ta đem một vài công thức lượng giác thường dùng liệt kê ra cho hắn. “Những công thức này ta cũng không biết.” “Thầy giáo hồi người đi học dạy không cẩn thận sao?” Nói xong ta mới sợ ngây người, hắn mặt đỏ như đít khỉ nhưng nhìn thế nào cũng thấy thực đáng yêu. Ta nghĩ hắn hồi đi học hơn nửa thời gian là ngủ hoặc tưởng nhớ mỹ nữ. Lúc phải học thì hắn ngủ, vậy lúc rảnh thì hắn làm gì…. Không nghĩ làm khó hắn, ta tìm mấy quyển sách giáo khoa có liên quan đến những công thức kia, tinh tế giảng giải gần hai mươi phút, hắn mới gật đầu nói “Đã hiểu”. Có lần đầu tiên ắt phải có lần thứ hai, thứ ba… Hắn thường xuyên nhờ ta giảng hộ môn toán. Kiến thức cơ bản của hắn phi thường kém, một bài tập giảng cho hắn mất hai giờ cũng là bình thường. Đồ đệ khiêm tốn nghe, sư phụ đương nhiên không thể không nhẫn a. Một tháng trôi qua, bởi vì môn toán mà ta thường xuyên ở phòng hắn. Thời gian ta ở cùng hắn cũng nhiều nhất so với những tên khác ở P.314. Thái độ của hắn đối với ta cũng không còn lãnh đạm, cho dù không nói chuyện toán học, chúng ta cũng ngẫu nhiên nói về đề tài khác, giống như bằng hữu bình thường vậy. Đúng vậy, ta nhiều lắm chỉ có thể tính là bằng hữu hoặc là công cụ giải toán của hắn mà thôi, ta đã nhiều lần học được việc không nên vọng tưởng vào con người này. Toán học đúng là ngành phức tạp, lên núi nhiều cũng có ngày gặp hổ, ta tất nhiên cũng đụng phải lão hổ. Trước mắt, ta bị Triệu Nghị hỏi một đề bài rất khó. Cái tên tiểu tử này, đề gì không chọn mà lại chọn cái khó như vậy. Cố ý làm khó ta sao? Ta quyết không cho ngươi toại nguyện, ngươi phải nhớ sư phụ ngươi là thiên tài. Nhưng mà làm đến n lần, ta vẫn không giải được. Không chịu nhận thua, ta loay hoay tính toán ra nháp, tên đầu sỏ lại ngồi một bên nhìn ta buồn chán đến chết. “Ngươi làm toán thực sự rất giỏi.” Hắn nói. “Ta không phải là thiên tài toán học sao? Nói không chừng ta có thể trở thành nhà toán học siêu việt ấy” Ta đùa đùa nói. “Đáng tiếc ngươi hiện tại là học ngành sinh hoá.” “Ta chuyển ngành là được, không phải sao?.” “Kỳ thật chương trình ngành sinh hoá và toán học cũng không có giống nhau.” “Luyến tiếc ta sao?” “Tự nhiên thấy luyến tiếc, về sau này chương trình học của ta còn muốn ngươi hỗ trợ.” “Thành tích của ta ở trong ban nhiều nhất chỉ tới trung bình khá mà thôi, yên tâm ta sẽ giới thiệu một mỹ nữ thông minh hảo hảo giảng bài cho ngươi.” “Ý kiến không tồi” “Ngươi dám hoa tâm. Ta cảm thấy thương thay bạn gái ngươi ” Hiện là hắn đang có bạn gái. “Con trai ai chẳng hoa tâm, chẳng lẽ ngươi lại chung tình sao?” Hăn nói xong, mặt ta tự nhiên nóng bừng lên. “Ngươi không tin? Ta là người coi chuyện tình cảm chính là chuyện cả đời.” Thật sự là ta nghĩ như thế. Hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, phát hiện ra chính mình lại là người khơi ra vấn đề nhạy cảm. Hắn im lặng, không khí có chút xấu hổ. “Ha ha ha, đừng nói ngươi tin những gì ta vừa nói chứ! Ta thực sự hoa tâm, nhìn mỹ nữ xinh đẹp đều không an phận à” Ta biểu tình ra bộ dạng cợt nhả nhưng giọng nói vẫn có chút cứng ngắc. “Này, đề toán khó lắm sao?” Hắn nói sang chuyện khác. “Cho ta thêm chút thời gian.” Ta tiếp tục vùi đầu làm bài. Đầu đột nhiên bị kích thích một chút, tư duy ngược lại minh mẫn hơn. Cuối cùng cũng giải xong. Nhìn thành quả của mình, đắc ý cười rộ lên. “Ngươi vì cái gì mà chỉ có cái bút máy này?” Hăn không khen ngợi ta mà chỉ không đầu không đuôi hỏi. “A?” “Ta phát hiện ngươi chỉ dùng chiếc bút máy này.” Ta bảo vì ta chung tình, ngươi tin sao? Tất nhiên ta đâu thể nói như thế. “Ta dùng từ tiểu học đến giờ đó!” “Khó trách ngươi coi nó như bảo bối.” Ngươi tin như vậy sao? Kỳ thật bút này là hồi ta thi vào trường mua 2 chiếc, đến bây giờ mới hơn một năm thôi, chính là bị ta dùng nhiều, thoạt nhìn vừa cũ, vừa lỏng lẻo, có lần ta nắm chặt quá viết còn rách cả giấy. “Haha. Lừa gạt ngươi thôi, nó chỉ trị giá hai nguyên tiền.” “Ngươi thực thích nói dối! Ta cuối cùng không biết ngươi nói câu nào là thật, câu nào là giả nữa.” Ngữ khí của hắn mang theo ý trách cứ. Là tại ngươi thôi, ta nói dối thì ngươi tin, ta nói thật thì ngươi lại không tin. “Thực xin lỗi.” Ta cúi đầu. Buổi chiều hôm sau, tan học trở lại KTX để ăn cơm. Đi lên lầu ba, từ xa xa nhìn thấy Triệu Nghị đứng ở cửa P314 như đang đợi ai đó. Ta đi đến đã bị hắn giữ lại, nhét vào tay ta một vật gì đó. “Hôm nay cùng bạn gái đến cửa hàng văn phòng phẩm, thấy chiếc bút này hợp liền mua cho ngươi” Hắn nói chuyện cũng không nhìn ta. Ta nhìn xuống tay mình, đó là chiếc bút bi vỏ màu trắng bạc vô cùng xinh đẹp. Không biết có phải do kích động mà hưng phấn hay không, tay của ta không ngừng run lên. “Thật xinh đẹp.” “Xem như ta báo đáp ngươi dạy ta toán học.” Cảm xúc kích động trong nháy mắt hóa thành mất mát, chính là cảm giác được ném lên chín tầng mây rồi bất ngờ bị vứt xuống. “Lần sau là phải mời ta ăn đại tiệc đấy.” Ta vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người trốn vào P.313. Chiếc bút trên tay lạnh lẽo đến phát run, ta nhìn nó, trong nháy mắt chỉ muốn ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng cuối cùng vẫn là đau đớn đứng lên, nắm chặt chiếc bút áp lên ngực, đặt vào ngăn tủ cá nhân rồi khóa lại. Ngày đó, ta tự nhủ rằng không có việc gì thì sẽ không bước chân vào P.314.