Hữu Châu Hà Tu Độc

Chương 3 : Rơi nhầm tay địch

Thiếu nữ váy xanh bĩu môi với A Bội, A Bội kêu lên: “Ta mới không muốn chạm vào một kẻ vừa thối vừa bẩn vừa xấu xí thế này!” Cẩm y thanh niên cười nói: “Ta lại cho rằng vị công tử này rất tuấn tú lịch sự.” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn sang y. Bản tính hắn ưa sạch sẽ, chú trọng nhất ngoại hình, vì thế vừa ngã xuống nước việc đầu tiên là dùng nước tự soi, thú thật, nếu hắn không tự biết diện mạo bản thân là cái dạng gì, cam đoan vô pháp từ ảnh phản chiếu trong nước mà nhận ra dung mạo vốn có. A Bội nói: “Công tử, trong mắt người chỉ sợ chẳng có ai không tuấn tú lịch sự.” Cẩm y thanh niên phán: “Đừng nói vẩn vơ nữa, trước hết nâng người dậy đã.” A Bội thấy lơ đi không được, đành phụng phụng phịu phịu bước đến bờ hồ, vươn tay về phía Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ngươi không mau lại đây, có phải còn muốn ta nhảy xuống ôm ngươi lên?” Kỳ thực chẳng phải Đoan Mộc Hồi Xuân không muốn động, mà là xích sắt chìm xuống đáy, khiến hai cẳng chân dính cứng ngắc tại chỗ. Hắn cười khổ nói: “Trên chân có xích, không đi được.” A Bội cả giận mắng: “Gạt người. Rõ ràng ngươi cố tình gây khó dễ!” Đoan Mộc Hồi Xuân hít một hơi thật sâu, khom người xuống nước, nâng xích sắt lên, gồng lưng chậm chạp tiến về phía bờ hồ.Vì hắn không nín thở được lâu, bởi vậy khoảng cách chỉ vài bước từ giữa hồ tới bờ hồ, tổng cộng hắn phải lấy hơi đến ba lần. Chờ hắn tới được bờ hồ, A Bội đã giận tái cả mặt, “Làm bộ làm tịch.” Nàng vươn tay ra cho hắn, lạnh lùng nói, “Còn không mau lên đây?” Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn cũng không nhìn nàng, hai tay vịn vào tảng đá bên bờ hồ, từng chút một kéo thân thể lên bờ. “Ngươi…” A Bội vừa toan bộc phát, chợt thấy cẩm y thanh niên đưa hai tay đỡ lấy vai Đoan Mộc Hồi Xuân, nâng hắn lên. Xích sắt trĩu nặng, khua rủng rẻng vào tảng đá. Cẩm y thanh niên khom lưng, ngón tay vuốt lên xích sắt khẽ phát lực, sợi xích liền đứt ra. Đoan Mộc Hồi Xuân học thư sinh bái lễ, nói: “Đa tạ công tử.” Cẩm y thanh niên mỉm cười bảo: “Không cần đa lễ, ta họ Cơ, tên Thanh Lan.” Đoan Mộc Hồi Xuân gọi: “Cơ công tử.” “Chẳng hay các hạ xưng hô như thế nào? Vì sao lưu lạc đến nơi đây?” Cơ Thanh Lan hỏi. Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Tại hạ Tôn Ẩn, nguyên bản đến Tụ thành thăm người thân, ai ngờ giữa đường bị người bắt cóc đến nơi này…” Hắn cúi đầu, thân thể có hơi run rẩy, tựa hồ không kham nổi ủy khuất. Cơ Thanh Lan khẽ thở dài: “Phải. Từ khi ma giáo chiếm Tụ thành, lục lâm đại đạo chiếm giữ xung quanh Tụ thành trước kia liền chuyển sang lấy buôn người làm sinh ý, bắt bách tính vô tội quanh Tụ thành đưa đến Tây Khương bán.” Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên lên cơn ho, đã vậy càng lúc càng không ngừng được. A Bội kỳ thị nói: “Lại thêm một tên bệnh quỷ.” Cơ Thanh Lan nói: “A Hoàn, đưa Tôn công tử đến khách phòng.” Thiếu nữ váy xanh A Hoàn lên tiếng trả lời rồi bảo Đoan Mộc Hồi Xuân: “Ngươi đi theo ta.” Đoan Mộc Hồi Xuân vận y phục ẩm ướt bị gió thổi qua, chịu không được run cầm cập, hướng Cơ Thanh Lan chắp tay thi lễ với rồi mới run rẩy đi theo A Hoàn. A Hoàn điềm tĩnh hơn nhiều so với A Bội, trầm mặc cả đoạn đường, tới trước khách phòng mới lên tiếng: “Ngươi cởi y phục ướt ra trước, ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm.” Đoan Mộc Hồi Xuân vội vàng cảm tạ. Đợi nàng đi rồi, hắn mới đẩy cửa vào. Khách phòng hướng Bắc, khá trầm ám. Bất quá, tiến vào cửa liền thấy ngay một bức thanh sơn lục thủy đồ (tranh núi xanh nước biếc), bên cửa sổ có hai chậu văn trúc, qua loa điểm xuyết cho sự trống trải của gian phòng, đồng thời tăng thêm vài phần tao nhã. Hắn dạo một vòng quanh phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, từng chút từng chút thu hồi lại chân khí bị phân tán để phòng Cửu cô nương phát hiện lúc trước. Không rõ qua bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng chân bước nặng nề. Đoan Mộc Hồi Xuân vội vàng xoay người ngả đầu trên bàn trà, vờ như đang ngủ gật. Cửa bị gõ nhẹ hai cái, không đợi hắn lên tiếng đã bật ra. Hai phụ nhân cường tráng khiêng một thùng nước nóng tiến vào, đặt xuống cạnh bàn, rồi đặt Tạo Giác* cùng một bộ trang phục sạch sẽ lên bàn. (*) 1 loại quả được cổ nhân sử dụng để làm “xà phòng”, có vẻ giống bồ kết bên ta… Đoan Mộc Hồi Xuân toan nói cảm ơn, nhưng hai vị phụ nhân đã rời đi chẳng hề quay đầu lại. Mặc dù vậy, đây vẫn là thời khắc Đoan Mộc Hồi Xuân mang tâm trạng tốt nhất sau hai tháng. Hắn đóng cửa lại, lập tức cởi y phục nhảy vào trong mộc dũng (thùng gỗ). Lúc trước ngày ngày hắn đều tắm rửa thay y phục, chỉ thấy là lẽ đương nhiên phải làm, hiện tại mới biết, tắm rửa quả thực là thú hưởng thụ lớn nhất đời người. Hắn ngâm trong nước thỏa sức tẩy rửa cả nửa canh giờ, mãi đến khi nước lạnh đi, mới lưu luyến không thôi mà đứng lên, thay y phục sạch sẽ vào. Nhìn bản thân đã ăn vận chỉnh tề trong gương đồng, Đoan Mộc Hồi Xuân vốn đang vui vẻ, bỗng nhiên nhớ đến một việc khiến cả người sợ toát mồ hôi lạnh. Tuy nói những cao thủ được Thánh Nguyệt giáo phái đi tập kích ma giáo hầu như toàn quân bị diệt sạch, nhưng khó đảm bảo không có cá lọt lưới. Lúc đó hắn chẳng hề làm gì để che giấu dung mạo, nếu cá lọt lưới trở lại giáo, chỉ e thân phận của hắn sẽ lập tức bị tiết lộ! Cộc cộc. Cửa bị gõ nhẹ hai cái. Đoan Mộc Hồi Xuân ngừng suy tư, xoay người đi mở cửa. Đứng ngoài cửa chính là A Hoàn. Nàng trông thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thì có phần sửng sốt, ngữ khí cũng nhu hòa hơn trước nhiều, “Công tử mời ngươi đến thính đường (đại sảnh) dùng bữa.” “Đa tạ A Hoàn cô nương.”Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười nói, “Thỉnh dẫn đường.” A Hoàn tuy không nhìn hắn nữa, thế nhưng cước bộ chậm đi nhiều, dường như sợ hắn theo không kịp. Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ đến Minh Tôn lúc trước cũng từng ẩn nấp tại phủ Tuyết Y Hầu, hoàn cảnh so với hắn chẳng khá hơn là bao. Nếu y có thể vượt qua, đương nhiên hắn cũng có thể. Hắn nghĩ thế, lấy làm vững tâm, cước bộ so với trước liền thoải mái hẳn lên. A Hoàn đột nhiên quay đầu lại liếc hắn một cái. Đoan Mộc Hồi Xuân chột dạ, chợt nhớ đây là tổng đàn của Thánh Nguyệt giáo, tất nhiên ngọa hổ tàng long nhân tài trùng điệp, vạn nhất bản thân khinh suất, sợ rằng chẳng cần kẻ khác chỉ điểm, hắn đã tự bại lộ chân tướng. Nghĩ mãi, đã tới thính đường. Cơ Thanh Lan thay đổi y phục, vận vũ quan cẩm y, khoác trường bào xanh nhạt, mỗi khi cất bước nâng tay lại toát ra vài phần phong thái Ngụy Tấn. “Cơ công tử.” Đoan Mộc Hồi Xuân vái chào. Cơ Thanh Lan đứng dậy đáp lễ nói: “Mời ngồi.” Đoan Mộc Hồi Xuân tỏ ý do dự, Cơ Thanh Lan phải mời mãi, mới ngượng ngùng ngồi xuống. Cơ Thanh Lan tự mình châm rượu nói: “Chẳng hay sắp tới Tôn công tử có dự tính gì không?” Đoan Mộc Hồi Xuân kích động nói: “Chẳng hay Cơ công tử có thể đưa ta về Tụ thành không? Nếu có thể giúp ta quay lại, ta nhất định, nhất định nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.” Cơ Thanh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Việc này không thể.” Đoan Mộc Hồi Xuân vốn dĩ không mấy hy vọng, nhưng nghe hắn nói thế, tâm trí cũng nguội mất nửa phần, không giấu nổi vẻ thất vọng trên mặt. Cơ Thanh Lan hỏi: “Ngươi cũng biết nơi này là như thế nào mà?” Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta trông thấy biển hiệu bên ngoài viết Dị Khách Cư.” “Dị Khách Cư, Dị Khách Cư, ta chẳng qua cũng chỉ là một dị khách mà thôi.” Cơ Thanh Lan nói, đoạn nâng chén rượu một hơi uống cạn. Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn hắn. Cơ Thanh Lan nói: “Không dối gạt ngươi, nơi này là Thánh Nguyệt giáo.” Đoan Mộc Hồi Xuân tỏ ra mù mờ. “Địa vị của Thánh Nguyệt giáo tại Tây Khương tương tự như của Ma giáo vùng Trung Nguyên.” Lúc này Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng thể giả vờ vô tri nữa, chợt hỏi: “Lẽ nào cũng là giang hồ môn phái?” Cơ Thanh Lan đáp: “Không sai. Ta chẳng qua chỉ là một khách nhân, cho dù muốn đưa ngươi về nhà, cũng là hữu tâm vô lực.” Đoan Mộc Hồi Xuân gượng cười nói: “Từ khi bị bắt đến nay, ta chưa từng nghĩ bản thân  còn có ngày được vận trang phục tử tế ngồi ở chỗ đường hoàng như vậy, được Cơ công tử đối đãi như thượng khách, ta đã vô cùng cảm kích, sao còn dám mơ tưởng quá phận nữa?” Cơ Thanh Lan nói: “Tôn công tử nếu không chê, chi bằng lưu lại Dị Khách Cư. Mặc dù ta không thể đưa ngươi hồi hương, nhưng ăn ở các thứ sẽ không thiếu.” Đoan Mộc Hồi Xuân khó nén sự thất vọng trong mắt, những vẫn đứng lên chắp tay nói: “Đa tạ Cơ công tử thu nhận.” Cơ Thanh Lan đứng dậy cười bảo: “Thỉnh mau mau ngồi xuống.” Đoan Mộc Hồi Xuân một lần nữa ngồi lại, đang định nhấc đũa dùng cơm, chợt thấy Cơ Thanh Lan lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Vị thuốc đông y thoang thoảng phảng phất bên mũi. Chỉ cần nghe mùi, Đoan Mộc Hồi Xuân đã lập tức thấy căng thẳng. Cơ Thanh Lan lại cười nói: “Dị Khách Cư ta có một quy tắc, phàm ai lưu lại đều được dùng một viên Trấn tâm hoàn. Thuốc này có khả năng sáng mắt dưỡng nhan, giúp thần trí minh mẫn, dùng mỗi tháng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.” Hắn nói rồi đẩy chiếc hộp đến trước mặt Đoan Mộc Hồi Xuân, mỉm cười bảo: “Thỉnh Tôn công tử thử một lần.” Chỉ sợ trấn tâm hoàn này chính là thị uy. Hắn chẳng cần nhìn, cũng biết trấn tâm hoàn chi đó là độc dược mãn tính, một khi dùng, sẽ bị khống chế cả đời phải trông chờ được bố thí mỗi tháng. Đoan Mộc Hồi Xuân tận lực khắc chế biểu tình, tránh lộ ra dù nửa phần hoảng loạn lẫn bất kham. Hắn giả vờ hiếu kỳ nhìn viên thuốc trong hộp hỏi: “Thuốc này thực sự có công dụng tốt đến vậy sao?” Cơ Thanh Lan nói: “Tôn công tử thử một lần sẽ biết.”